Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 402: Cháu không xứng với anh ấy



“Không làm mất thời gian của cháu đầu, được không?”

Thấy bộ dạng Phan Tuệ ôn hòa nài nỉ, Lâm Du không nỡ từ chối. Nếu gặp rồi thì cứ nghe xem bà ta nói gì đi.

Hai người đi vào trong đình nghỉ mát ở bệnh viện ngồi xuống. Xung quanh còn có những người khác, có người mặc quần áo bệnh nhân nhàn nhã tản bộ, cũng có người nhà cuống quýt đi lại. Chỉ một khoảng không gian mà có thể nhìn thấy muôn hình vạn trạng cuộc sống.

“Bác chưa bao giờ muốn can thiệp nhiều vào chuyện tình cảm của bọn trẻ các cháu. Chỉ có điều làm mẹ, thấy con trai bị tổn thương như vậy thì bác thật sự rất đau lòng.”

“Anh ấy... thế nào?”

“Haizz, ngày nào nó cũng làm việc đến ba giờ đêm, thường xuyên tiếp khách, thường xuyên uống rượu. Có hôm Chủ nhật bác đến thăm nó, mười giờ sáng đi vào thấy nó nằm trên sàn nhà phòng khách. Hôm trước đi tiếp khách uống rượu đến bốn giờ sáng mới về, về đến nhà nằm lăn luôn trên sàn nhà ngủ.”

“Trước giờ nó chưa bao giờ như vậy. Chỉ sau khi hai đứa chia tay thì nó mới như thế. Hỏi nó vì sao chia tay thì nó không nói, ngày nào cũng hành hạ mình” Nghe đến đó Lâm Du nghĩ thầm, chẳng lẽ bà không biết vì sao chúng tôi chia tay sao? “Con trai bác, bác biết. Xét về đạo đức hay nhân cách cũng không có điểm nào đáng chê. Có nhiều người đến nhà muốn bàn chuyện hôn nhân, bác để nó xem mặt, nhưng nói thế nào nó cũng không muốn. Bác biết nó không bỏ được cháu.”

“Bác hỏi thế này có hơi quá, nhưng thật sự bác rất tò mò. Hai cháu có điểm gì không hợp? Lúc đầu không phải hai đứa thích nhau mới ở bên nhau sao? Vì sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà lại chia tay?”

Lâm Du không khỏi nghi ngờ. Nét mặt Phan Tuệ không có vẻ gì giả tạo, huống chi hiện giờ bà cũng không cần giở trò trước mặt cô. Vậy nên cô dò xét hỏi: “Bác gái, chẳng phải chúng cháu chia tay thì bác càng mừng sao?” “Cái gì?” Phan Tuệ không hiểu nhìn cô, “Hai người chia tay sao bác lại mừng... Tiểu Du, vì sao cháu lại nói vậy?”

Lâm Du nghĩ thầm, bà thật biết diễn. Cố Đông Quân không có ở đây, bà cần gì phải như vậy chứ? Phan Tuệ như mới phát hiện ra điều gì, lôi kéo Lâm Du hỏi tới tấp, “Cháu với Cố Đông Quân ở bên nhau, bác mừng còn không hết, sao lại mong hai đứa chia tay?” Lâm Du vừa tức giận lại vừa tủi thân. Nhưng dù sao người ta cũng là người lớn, lại là mẹ của Cố Đông Quân, cô có thể làm thế nào đây? Dù sao cũng đã chia tay rồi, dù sao cũng không còn gặp gỡ bọn họ nữa, sao cô lại phải ngồi ở đây nhìn bà diễn trò?

“Bác gái, bác khuyên anh ấy đi ạ. Là cháu không có phúc, không xứng với anh ấy. Ở trường cháu còn có việc, cháu phải đi đây.” “Này này Tiểu Du, Tiểu Du... Để bác đưa cháu đi.” “Không cần đâu.” Lâm Du kiên quyết từ chối, bước thẳng đi không quay đầu lại. Ít nhất là bây giờ cô không thể nào tĩnh lặng như nước mà đối diện với Cố Đông Quân hay mẹ của anh.

Trước kia nhà họ Lâm cũng là danh gia vọng tộc, cô biết quá rõ tâm tư của những vị phu nhân quyền quý này như thế nào. Điều họ muốn chính là hôn nhân môn đăng hộ đối. Trước kia Chu Mạn Ngọc thường hẹn mọi người đánh bài ở nhà. Các bà vừa đánh bài vừa trò chuyện. Chuyện cô nghe được nhiều nhất là người nào lấy vợ nhà ai, rồi thì người nào lợi hại như vậy mà cuối cùng cũng cưới phải người làm rồi nhà ai là hôn nhân thương mại, rồi vợ chồng nhà ai ông ăn chả bà ăn nem.

Cho nên khi Dương Nhân, mợ của Cố Đông Quân, nói với cô rằng Phan Tuệ để ý gièm pha nhà họ Lâm, không đồng ý hai người ở cùng nhau, cô cũng không hề nghi ngờ.

Ngay cả chính cô cũng không chấp nhận nổi, thì Phan Tuệ không chấp nhận cũng là chuyện rất bình thường. Vì vậy cô chưa từng trách Phan Tuệ.

Trong trạm điện ngầm, người đông như kiến, Lâm Du theo dòng người đi về trước. Tim cô đau nhói, nước mắt không ngừng rơi xuống đất.

Cũng chỉ có nơi này, giữa đám người xa lạ, cô mới có thể rút tim gan mà khóc nức nở. Cố Đông Quân là người đàn ông có vừa gặp đã yêu. Chỉ một ánh mắt nhìn đã khiến cô chìm đắm trong đó.

Cho đến giờ cô vẫn nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp mặt trên vách núi. Cô bị vây khốn ở phía trên không xuống được, anh không để ý đến an nguy của bản thân mà đến cứu cô.

Ở Đại Thanh Sơn, vào lúc phòng học sập xuống, anh xô cô ngã, lấy máu thịt cơ thể mình để khơi lên hi vọng sống cho cô. Còn rất nhiều rất nhiều tình cảnh ở bên cạnh anh mà cô không thể nào quên được. Trên sân ga, dòng người không ngừng ngược xuôi, mà cô đứng lặng như cái xác không hồn. Tàu điện đến, cô lại theo đoàn người lên tàu. Tàu từ từ khởi động, càng lúc càng nhanh, gió thổi gào thét qua mặt cô, cũng thổi tan đi nước mắt của cô.

“À, trước giờ anh vẫn nghĩ em là người không ham hư vinh. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là anh nhìn lầm.” Chỉ cần nhớ đến ánh mắt thất vọng và giọng nói khinh thường này, ngực cô lại đau thắt không nên được.

Ba tháng trước cô từng nghĩ mình đã vượt qua thời điểm khó khăn nhất. Không ngờ ba tháng đó chỉ là bắt đầu.

Sau này cô không biết bao giờ mình có thể thoát ra được. Loại đau đớn không có giới hạn này mới là hành hạ người nhất.

Điện thoại chợt vang lên, cô không muốn nhận nhưng máy rung liên hồi. Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy Tống Đình Uy gọi đến, cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới nghe điện thoại, “Alo?” “Anh đã sắp xếp xong cho mẹ và chị của em rồi. Hai người họ rất thích chỗ này, nhất là chị em, chơi xung quanh biệt thự thật lâu không chịu đi lên.” “Vậy thì tốt.”

“Em sao vậy? Làm thế nào mà anh nghe giọng có vẻ không bình thường?” “Không có gì, ở trên tàu điện ngầm không tiện nói to.”

“Em về trường học sao?” “Vâng.” “Anh đang đến tìm em, cùng nhau đi ăn tối nhé.”

“Tôi... tôi...”

Bên Tống Đình Uy rất yên tĩnh, anh ta có thể nghe được rõ ràng tiếng động lớn huyên náo xung quanh cô, cũng nghe được giọng mũi khàn đặc của cô. Cô đang khóc, cô vẫn đang khóc. Anh ta chợt thấp giọng khẩn trương hỏi: “Tiểu Du, có phải anh làm gì cũng thua kém anh ta không?” Lâm Du: “...”

“Anh không ngại chờ đợi, nhưng anh ngại cả đời em vẫn vậy. Anh ta tốt đến thế sao? Chuyện anh ta làm được, anh cũng có thể làm. Chuyện anh ta không thể làm, anh cũng dám làm mà.”

Lâm Du hỏi vặn lại: “Vậy sao anh không buông tha cho tôi?”

Tống Đình Uy ngừng lại chốc lát rồi lạnh lùng nói: “Em đừng mơ!”

“A...” Lâm Du cười khẽ, “Đây chính là điểm khác biệt. Anh ấy tôn trọng tôi, còn anh, anh chỉ biết uy hiếp tôi.” “.” Lần này đến lượt Tống Đình Uy cứng họng. Điện thoại ngắt, là do Tống Đình Uy ném điện thoại đi. Lâm Du nhắm mắt cho lệ rơi xuống. Nếu như có thể, cô mong mình chưa từng gặp Cố Đông Quân. Ít nhất như vậy, cô có thể miễn cưỡng hoặc giả vờ toàn tâm toàn ý với Tống Đình Uy. Trời sụp tối, lúc cô ra khỏi trạm tàu điện thì hai bên đường đã sáng đèn. Cô không có tâm trạng ăn uống, vô thức bước đi chậm chậm trở về ký túc xá trường học. Đột nhiên trước mắt có bóng người đổ xuống, có người chặn đường cô. “Tống Đình Uy không đưa em về sao?”

Lâm Du ngẩng phắt đầu lên, thoáng giật mình kinh hãi, đầu óc trống rỗng, miệng không thốt ra lời.