Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 408: Em không thể dùng thân phận b y giờ để ở bên anh



Hai người nói chuyện trước cổng trường học, trông cũng không hòa thuận cho lắm, thỉnh thoảng chú bảo vệ lại từ trạm gác nhìn ra. 1 Bảo vệ an toàn cho sinh viên là chức trách của ông.

Trước giờ Cố Đông Quân không phải người màu mè, nếu đã biết chỗ mấu chốt, anh sẽ chọn trọng điểm để nói. Anh nói: “Chuyện của nhà họ Lâm và chuyện công việc của anh cách xa tám cây số, sao em lại đi tin những lời nói càn của mợ anh chứ? Lại nói về mẹ anh, bà ấy chưa từng phản đối chuyện chúng ta quen nhau, vào lúc anh ngã lòng, mẹ còn cổ vũ anh đi tìm em. Tiểu Du, em sợ liên lụy anh đúng không? Anh không sợ em liên lụy, anh tình nguyện để em liên lụy, người khác thích nói thế nào thì nói, anh không quan tâm, anh chỉ cần chúng ta ở bên nhau là đủ rồi.”

Lâm Du khó tin quay lại, cố nén nước mắt để nhìn rõ mặt anh. Cô không ngờ anh sẽ nói vậy, bất kể là an ủi hay là dỗ ngọt, dù là lời nói dối cũng làm cô cảm động tột cùng.

Chú bảo vệ thấy cô nữ sinh đang khóc thì cầm gậy cảnh sát ra khỏi trạm gác, để lúc cần thiết ông sẽ sẵn sàng ra tay.

Lúc này, điện thoại di động của Cố Đông Quân vang lên, là Phan Tuệ gọi tới, “Gì vậy mẹ?” “Đông Quân, con gặp được Tiểu Du chưa?” Cố Đông Quân nhìn Lâm Du một chút, “Gặp được rồi ạ.”

“Các con đang ở đâu?”

“Bọn con ở trước cổng trường học.” “Được, mẹ đến ngay, mẹ sẽ đích thân giải thích với Lâm Du.”

Cố Đông Quân giơ điện thoại lên, cười nhẹ với cô một tiếng, “Mẹ anh sắp tới đây, nếu em không tin lời anh thì hãy nghe mẹ nói.”

Trong lúc Lâm Du đang kinh ngạc thì một chiếc xe hơi màu đen chợt chờ đến trước mặt, Phan Tuệ vội vã xuống xe, sau đó hối hả đi về phía bên này.

Cô thật sự không có ý muốn bác gái phải đích thân đến đây một chuyến.

Vừa đến, Phan Tuệ đã nắm lấy tay Lâm Du, nói: “Tiểu Du à, tất cả đều là hiểu lầm, đều tại em dâu của bác nói hươu nói vượn. Hôm nay bác đến đây là để bày tỏ thái độ với cháu, bác thích cháu ở bên cạnh con trai bác, mặc kệ cháu họ gì, là con cái nhà ai, chỉ cần cháu là Lâm Du thì không sao cả.”

Một tay Phan Tuệ kéo lấy Lâm Du, tay còn lại kéo tay Cố Đông Quân qua, nói: “Bà nội cũng đã biết chuyện của bọn con rồi. Bà nói rằng nhà họ Cố chúng ta không hề sợ chút chuyện này của nhà họ Lâm. Nhà họ Cổ tích lũy cơ nghiệp nhiều năm như thế, chẳng lẽ lại sợ một bản án chưa được định tội sao?”

Phan Tuệ nhìn Lâm Du, liên tục nhấn mạnh, “Tiểu Du, bác không cần phải lựa cháu, bác cũng vừa mới biết chân tướng trước đó không lâu. Trước đó bác không hiểu tại sao cháu lại muốn chia tay với con trai bác, bây giờ thì bác đã hiểu rồi, là cháu không muốn liên lụy đến nó nên mới chịu uất ức một mình.”

“Hai đứa không dễ gì mới đến được với nhau, còn cùng nhau trải qua sinh tử, bác không muốn hai đứa vì hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau. Bác hi vọng cháu có thể suy nghĩ kỹ lại.” Lâm Du rớm nước mắt, há miệng mấy lần nhưng đều không thốt nên lời. Bây giờ đầu óc cô rối bời, không biết phải đáp lại thế nào,

Chú bảo vệ bên cạnh cũng sửng sốt mà nhìn, đây là cảnh tượng gì vậy?

Ông lặng lẽ cất gậy cảnh sát đi, lùi về sau mấy bước nhưng mắt vẫn nhìn bọn họ chăm chăm.

Phan Tuệ là người biết điều, hóa giải hiểu lầm xong là chuẩn bị rời đi ngay.

Bà thật lòng đặt tay của cả hai vào nhau, còn liên tục nháy mắt với con trai: “Đông Quân, chẳng phải con vẫn chưa ăn cơm tối sao? Tiểu Du à, cháu giúp bác giám sát nó nhé, nhất định phải bảo nó ăn cơm đúng giờ, nếu không nó lại đau dạ dày đấy.”

Lâm Du: “...”Ý tứ này thật quá lộ liễu rồi.

Cố Đông Quân thuận thể nắm lấy tay cô, mà cô cũng không tiện rút tay ra.

Phan Tuệ rời đi, Cố Đông Quân và Lâm Du liền đi tìm một nhà hàng nhỏ ở gần trường.

Khi bọn họ sóng vai đi ra cổng, chú bảo vệ hỏi với theo: “Bạn học à, cháu quen cậu ta hả?”

Lâm Du vẫn còn đang khóc, mắt và mặt đều đỏ, “Vâng, cháu quen ạ.”

“Vậy thì được, cháu chú ý an toàn nhé.” Rốt cục chú bảo vệ cũng thấy rõ mặt Cố Đông Quân. Ông thấy hơi quen quen nhưng không dám khẳng định.

Lúc này, con đường dọc theo học viện cũng không vắng lặng. Đoạn đường chợ đêm vô cùng náo nhiệt, các sinh viên tốp năm tốp ba cười nói trên đường. Cũng có vài cặp tình nhân trẻ, hoặc đùa giỡn đuổi bắt nhau trên đường, hoặc thân mật ôm nhau trong bóng tối.

Nhà hàng này không ở trong khu náo nhiệt, đã qua giờ cơm nên cũng khá vắng vẻ. Lâm Du vẫn chưa phản ứng kịp vì tình thế đảo ngược, cứ ngây người ngồi đó. Đầu cô giống như bị nhét vào một mớ đay, có sắp xếp thế nào cũng rối như tơ vò.

Cố Đông Quân gọi mấy món ăn thường ngày, thức ăn nhanh chóng được bưng lên. Anh thấy cô đang hoảng loạn cũng không muốn quấy rầy, để cô ngồi im suy nghĩ rõ ràng. Anh vừa ăn vừa không quên gắp thức ăn cho cô, “Củ từ ở đây rất ngon, em nếm thử xem.”

Giọt nước mắt đọng trên mi Lâm Du vẫn còn chưa khô, cô chớp chớp mắt, mơ hồ nhìn Cố Đông Quân.

Anh vẫn bình tĩnh như lúc đầu, nở nụ cười ấm áp với cô: “Tống Đình Uy cứ để anh giải quyết, anh sẽ không để anh ta làm tổn thương em và gia đình em đâu, em đừng lo.”

Lâm Du vừa cảm động vừa tủi thân. Hóa ra anh đều biết hết chuyện mà cô đang lo lắng.

Cố Đông Quân đứng dậy, trực tiếp đổi chỗ ngồi xuống cạnh cô. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mình. Rốt cuộc Lâm Du không còn đẩy anh ra nữa, mà tự nhiên tựa đầu vào ngực anh, ôm chặt lấy eo anh.

Cô ngơ ngẩn khóc thút thít vì lời nói cảm động của anh và cũng vì quyết định của mình.

“Em thật sự xin lỗi...” Cô chợt nói. Cố Đông Quân vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi: “Người phải nói xin lỗi là anh.”

Lâm Du lắc đầu: “Là em, đừng giành với em.” “Được, không giành với em, vậy em có đồng ý cho anh một cơ hội nữa không?” Đầu tiên cô gật đầu, nhưng sau đó lại lập tức lắc đầu, “Chờ em nói rõ ràng với Tống Đình Uy đã. Em không thể dùng thân phận bây giờ để ở bên anh.”

“Được.”

“Em sẽ tự giải quyết chuyện giữa em và Tống Đình Uy, anh đừng nhúng tay vào.”

“Được.”

Sáng hôm sau, Lâm Du hẹn gặp Tống Đình Uy tại biệt thự. Thứ nhất là cô muốn trao đổi với Chu Mạn Ngọc, thứ hai cũng để cho chị Lâm Tiêu gặp anh ta một chút. Lâm Du đến trước giờ hẹn một tiếng. Lúc cô đến, dì giúp việc đã đưa Lâm Tiêu đi dạo ở công viên gần nhà, trong nhà chỉ có Chu Mạn Ngọc.

Mặc dù Chu Mạn Ngọc nộp tiền bảo lãnh thành công, nhưng bà ta vẫn không thể rời khỏi thành phố B. Vào lúc cần thiết, bà ta vẫn phải phối hợp với cảnh sát, hễ gọi đến là có mặt.

Cho nên thật ra bà ta cũng không được tự do cho lắm. “Tiểu Du, con đến đúng lúc lắm, mẹ đang định tìm con đây.”

“Chuyện gì vậy mẹ?” “Con bảo Đình Uy thúc giục cảnh sát thêm đi, nếu ba con không xong thì hãy giải quyết bên mẹ trước, vậy cũng tiện để mẹ đưa Tiêu Tiêu ra nước ngoài dưỡng bệnh. Mẹ đã trao đổi với chuyên gia rồi, ông ấy cũng đề nghị nên cho Tiêu Tiêu xuất ngoại, thay đổi hoàn cảnh có lẽ sẽ tốt cho nó hơn.”

Lâm Du tỏ vẻ khó xử, “Đây là một vụ án, trước khi cảnh sát chưa điều tra rõ ràng sao có thể tùy tiện kết án chứ? Tống Đình Uy cũng không có quyền can thiệp vào chuyện này.”

“Nó đã nói là nó sẽ nghe theo con tất cả mà, con cầu xin nó thêm đi, tỏ ra yếu thể là tự nhiên nó sẽ quan tâm nhiều hơn thôi.” Giọng điệu của Chu Mạn Ngọc rất chanh chua, lời nói ra cũng rất có mục đích, không hề quan tâm đến cảm nhận của Lâm Du.