*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới khu nhập viện có cửa hàng tiện lợi. Cố Thành Kiêu không kén chọn, tiện tay mua hai phần cơm đơn giản, nhờ người bán hàng hâm nóng lại rồi ăn.
Lâm Thiển vẫn cảm thấy lo cho bọn trẻ ở nhà: “Trương Khai có thể chăm sóc bọn nhỏ được không? Anh ăn xong thì về nhanh đi.” “Bây giờ em biết lo lắng rồi sao?”
“...” Đúng vậy, cơn giận qua đi, lý trí trở lại, quả thật cô không nên hơn thua với bọn trẻ, lại còn bốc đồng chạy ra ngoài. Những tên đầu sỏ khiến cô tức giận không phải là anh sao?!
Cố Thành Kiêu khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc hôm nay em sao vậy?”
“Không có gì, không cần anh lo.”
“Em cứ hay nói mấy lời này, có biết anh sẽ đau lòng không?”
“Hổ, không biết.”
Cố Thành Kiêu bỏ đũa xuống, quay đầu lại nhìn cô không chớp mắt: “Chỉ có phụ nữ lòng dạ sắt đá như em mới không thấy thôi.”
“Anh...”
“Em không nói thì anh xem như dì Cả em đến quấy rối. Em ăn xong thì gọi video nhận lỗi với bọn nhỏ đi.”
“Chuyện nhà tôi, ai cần anh lo?”
Cố Thành Kiêu lại buông đũa xuống, trừng cô hung dữ. Lúc này, Lâm Thiển cũng bỏ đũa xuống theo, nói: “Anh trừng cái gì mà trừng! Tôi nói không đúng à? Chúng ta không có quan hệ gì hết, anh dựa vào đâu mà quản chuyện nhà của tôi?”
“Quan hệ trên giường, được chưa?!” Cố Thành Kiêu bật thốt lên. “...” Lâm Thiển vừa tức vừa thẹn, đẳng cấp đối phương quá cao, cô đấu không lại. Chỉ một câu thôi đã khiến mặt cô đỏ bừng. Cố Thành Kiêu thuận thể lấy di động ra, cô gấp gáp nói: “Tôi tự gọi bọn nhỏ được rồi, anh đừng nhiều chuyện thể được không?” “Anh hỏi thăm Trương Khai về tình huống của bọn nhỏ.”
Cố Thành Kiêu gọi điện cho Trương Khai. Đại ý của Trương Khai là hai đứa bé không thân quen với anh ta, cho nên ăn xong đã ngoan ngoãn ngồi xem phim hoạt hình, không ầm ĩ, không náo loạn, tạm thời anh ta có thể ứng phó được.
Cố Thành Kiêu xem giờ, căn dặn: “Tám giờ tôi về, cậu cứ ở lại đó trông chừng một lát.” Lâm Thiển liếc mắt, vụng trộm nhìn anh. Cô vừa ăn vừa giả bộ thờ ơ hỏi: “Anh còn muốn làm gì nữa?” “Trấn an người nào đó lòng dạ hẹp hòi.”
Hôm sau, sau khi Cố Thành Kiêu đưa bọn nhỏ đến nhà trẻ, anh mua một ít quà rồi đến bệnh viện thăm Lâm Húc. Lúc Cố Thành Kiêu đến, Lâm Thiển không ở đó, chỉ có một mình Lâm Húc trong phòng bệnh. Xem ra tinh thần Lâm Húc không tệ, chẳng qua do thời gian hôn mê trên giường quá lâu nên ông không thể đi đứng được. Lúc thấy Cố Thành Kiêu đến, ông vừa bất ngờ nhưng cũng không bất ngờ lắm.
“Ba...”
“Đừng gọi tôi là ba, tôi nhận không nổi.”
“Chủ tịch Lâm.”
Lâm Húc không trả lời, lạnh lùng cao ngạo, nửa ngồi trên giường. Cố Thành Kiêu đặt quà tặng xuống, lấy chiếc điện thoại trong túi áo ra: “Lâm Thiển nhờ con mang từ nhà đến.” Lâm Húc buồn phiền: “Ý của cậu là cậu và Tiểu Thiển đã ở cùng nhau?” “Không có. Nhưng dù sao bọn nhỏ cũng cần có người chăm sóc, đúng không?”
Lâm Húc cau mày, vẻ mặt không hài lòng: “Đưa đây.”
Cố Thành Kiêu đưa điện thoại cho ông, “Tối qua con đã sạc đầy pin, có thể khởi động lại rồi.”
Lâm Húc nhận điện thoại, sau khi khởi động lại, ông mở một đoạn ghi âm. Đoạn ghi âm rất dài, ban đầu chỉ có những âm thanh vụn vặt, cho đến hơn mười phút sau mới vang lên tiếng người. Nhưng Lâm Húc không nghe hết, ông không muốn nghe những lời nói đau lòng đó lần thứ hai.
“Đây là giọng của Dung Tử Khâm?” Lúc này Cố Thành Kiêu mới hỏi lại: “Là đoạn ghi âm lúc ngài xảy ra chuyện?”
Lâm Húc gật đầu: “Phải, chỉ với đoạn ghi âm này cũng đủ kiện bà ta ngồi tù tức khắc.” “Không biết Lâm Thiển có kể chuyện cô ấy khởi tố Dung Tử Khâm ra tòa về tội cố ý giết người với ngài chưa. Vì chứng cứ không đủ nên đã bị tòa án bác bỏ rồi.” “Nó chưa nói.” “Sau khi ngài xảy ra chuyện, cô ấy và bọn trẻ bị Dung Tử Khâm đuổi ra khỏi biệt thự họ Lâm. Cô ấy không muốn ông nội chết không minh bạch, cho nên đã khởi tố bà ta. Có điều theo con được biết, Dung Tử Khâm đã vận dụng quan hệ thay đổi khẩu cung của bác sĩ Kim và y tá Phùng ở phòng giam bên Úc. Họ bảo những gì trên video là do bị ép buộc, cho nên tòa án không thụ lý.” “Có phần ghi âm này, bà ta chẳng thể ngụy biện được nữa. Nhưng...” Lâm Húc trầm lặng, nội tâm ông vẫn đang vùng vẫy. Cố Thành Kiêu thấy ông khó xử, liền nói: “Ngài hãy cân nhắc cho kỹ, nếu có gì cần con giúp, hoặc muốn tra xét gì thì cứ việc nói.”
Lâm Húc nhắm mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Cảm ơn.”
Xem ra lúc này tâm trạng của ông vô cùng nặng nề. Khoảng thời gian hôn mê đã khiến ông sáng tỏ nhiều thứ. Một lúc sau, tâm trạng Lâm Húc mới hơi bình phục lại. Ông mở to mắt nhìn Cố Thành Kiêu, giọng điệu không hài lòng, chất vấn: “Cậu lại tới trêu chọc con gái tôi nữa sao? Chẳng lẽ cậu không biết ba mẹ và họ hàng cậu đã đuổi con gái tôi ra khỏi nhà như thế nào hả?”
“Chuyện này, con thật có lỗi. Con bằng lòng dùng mọi thứ đền bù lại cho cô ấy.”
“Cậu sai rồi, có nhiều chuyện không thể nào bù đắp được. Mấy năm nay con bé đã chịu rất nhiều khổ cực. Là người làm cha, tôi nhìn thấy con gái mình bị đối xử như vậy, ngay cả suy nghĩ giết người cũng có.”
Đặt mình vào hoàn cảnh của ông, Cố Thành Kiêu cũng có thể hiểu được tâm trạng của Lâm Húc. Nểu Nam Nam bị người ta bắt nạt, cho dù có ngồi tù anh cũng phải giết hắn. “Con thật sự xin lỗi, chuyện quá khứ không thể thay đổi được. Con chỉ hi vọng ngài có thể tin tưởng con lần nữa. Con sẽ dùng cả cuộc đời để đối tốt với cô ấy.” “Cậu sẽ chuyển nghề, hay sẽ xuất ngũ?”
“Nếu cậu vẫn làm công việc nguy hiểm này, chỉ cần một quân lệnh, cậu vẫn sẽ phải mạo hiểm tính mạng. Cậu dựa vào đâu dám đảm bảo sẽ đối tốt với nó cả đời?”
“Thủ trưởng Cổ, chuyện nào ra chuyện đó. Cậu giúp tôi, không có nghĩa là tôi cho phép cậu trở lại với con gái mình. Con gái tôi, ngàn vàng không đổi.” “Con hiểu, con sẽ không cưỡng cầu.”
Lúc này, Lâm Thiển đã trở lại, vừa mở cửa cô đã nhìn thấy Cố Thành Kiêu ở đây, “Sao anh lại tới đây? Anh đã nói gì với ba tôi? Đừng có làm phiền ông ấy nghỉ ngơi.” Lâm Húc thấy thái độ của Lâm Thiển đối với Cố Thành Kiêu thì vô cùng vui vẻ, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Cố Thành Kiêu giải thích: “Anh cũng chỉ mang điện thoại đến như lời em dặn dò thôi.” “Vậy đưa xong thì anh đi được rồi.” “Qua cầu rút ván?”
“Đúng vậy, anh có ý kiến hả?”
“Không có, vậy anh đi trước. Một lát em có muốn anh đón bọn nhỏ tới đây không?” Lâm Húc vừa nghe đã vội gật đầu: “Được đấy, tôi nhớ bọn nhỏ chết đi được.”