*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Với câu nói này của Trịnh Tử Kỳ, Lâm Thiển vừa dao động lại vừa xúc động, “Là Cố Thành Kiêu nhờ cô đến thuyết phục à?”
“Không, anh ấy còn lo rằng cô sẽ tức giận mà suy nghĩ thật lâu. Tôi phát hiện anh ấy đã thay đổi, trước đây anh ấy không thế này. Một người đàn ông chịu thay đổi vì cô, vậy chứng tỏ anh ấy yêu cô rất thật lòng.” Lâm Thiển bất giác nhìn về khu giải trí, một người đàn ông cao một mét chín đang2dắt hai đứa bé chỉ cao hơn một mét, khi thì khom người kiên nhẫn nói chuyện với chúng, khi thì đứng thẳng để co giãn thắt lưng nhức mỏi. Trên mặt anh không còn vẻ lạnh lùng khiến người ta tránh xa ngàn dặm mà thay vào đó là nụ cười hiền từ nhu hòa.
“Cô không cần nghi ngờ dụng tâm của tôi. Hôm nay tôi đặc biệt đến đây là để xin lỗi cô. Chuyện giữa tôi và lão Phạm chỉ là tôi thuận miệng nhắc đến mà thôi, bởi vì...”5Trịnh Tử Kỳ cụp mắt, bất đắc dĩ nói, “Nói thật, tôi không có bạn bên cạnh để tâm sự. Tôi cảm thấy những người bạn tán gẫu với tối trước đây vốn không hiểu được tôi. Tôi rất chán ghét những câu hỏi và ánh mắt thương tiếc của các cô ấy.”
“Tôi ghét nhất là các cô ấy luôn hỏi tôi rằng, cậu quyết định sống chung với lão Phạm thật sao? Chưa biết tương lai của anh ta thế nào,2sau này hai người sẽ vất vả lắm đấy.”
“Haizz, tôi cũng chẳng giải thích với các cô ấy, bởi vì dù tôi có nói gì thì các cô ấy cũng5không hiểu, vậy thà rằng tôi giữ im lặng. Thật ra, các cô ấy chỉ thấy được sự vất vả của chúng tôi chứ không nhìn thấy chúng tôi hạnh0phúc, cô nói xem đúng không?” Lâm Thiển gật đầu, “Miệng là của người ta, không cần phải để ý người ta nói thế nào.” “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ3thế.” Trịnh Tử Kỳ dừng lại giây lát rồi hỏi tiếp, “Có phải cô muốn hỏi tôi có còn tình cảm với Cố Thành Kiêu không, đúng không?”
Lâm Thiển hơi4giật mình, nở nụ cười lúng túng mà không thất lễ.
“Nói không còn là lừa cô. Tôi yêu Thành Kiều nhiều năm như thế, không thể nói quên là quên ngay được. Chỉ có điều... Tôi đã tìm được người đàn ông tôi yêu nhiều hơn, với lại may mắn là anh ấy cũng yêu tôi. Anh ấy sẵn lòng yêu tôi bằng cả sinh mạng, cho nên tôi rất mãn nguyện.”
Thật ra, Trịnh Tử Kỳ vẫn luôn là người thẳng thắn. Trước đây cô dám nói yêu Cố Thành Kiêu trước mặt Lâm Thiên, bây giờ lại dám nói những lời tận đáy lòng thế này.
Nếu không phải các cô yêu cùng một người thì đã không trở thành kẻ thù.
Bây giờ, Trịnh Tử Kỳ đã yêu người khác, các cô cũng không còn là kẻ thù nữa.
“Cô cũng thay đổi rất nhiều, khiến tôi phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa.” Lâm Thiển cầm ly nước, nói: “Tôi dùng nước thay rượu kính có một ly, chúc cô và anh Phạm mãi mãi hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
Một nụ cười xóa hết oán thù chính là thế này đây.
“Đúng rồi, vết thương trên vai cô thế nào rồi?” Trịnh Tử Kỳ hỏi.
Mặc dù Lâm Thiển luôn dùng áo choàng che chắn, nhưng vẫn có thể thấy được thạch cao gồ lên ở vai trái của cô.
“Tổn thương gân cốt dưỡng trăm ngày, từ từ dưỡng thương chứ sao.”
“Vậy thì chúc cô sớm ngày bình phục.” “Cảm ơn.” Bữa cơm này rất vui vẻ, có hai đứa nhóc ở đây thì sẽ không bao giờ tẻ nhạt. Trịnh Tử Kỳ thật lòng rất thích trẻ con, cứ nhìn hai đứa bé xinh xắn như búp bê mãi không rời mắt.
Đời người gặp gỡ thật sự rất kỳ diệu, cô cũng không ngờ sẽ có ngày lại ngồi chung với Lâm Thiên như lúc này. Sau bữa cơm tối, màn đêm cũng buông xuống, đèn neon trên đường quốc lộ làm cho thành phố trông như ban ngày. Người đi đường hối hả khắp nơi, có người đi chơi, có người vừa tan tầm, cũng có người bắt đầu đi làm. Ban đêm ban cho thành phố này một phong cảnh đặc biệt, khiển thành phố dường như có sinh khí, bừng bừng sức sống, vô cùng náo nhiệt. Trịnh Tử Kỳ không muốn làm kỳ đà cản mũi nữa, biết điều đón xe đi về.
Cố Thành Kiêu gánh vác trọng trách lái xe, hào hứng nói cười dọc đường. Anh còn kiên quyết muốn bọn nhỏ hát quân ca.
“Cháu biết hát bài “Tiểu hải quan.” Nam Nam xung phong, sau đó bắt đầu hát, “Tôi là tiểu hải quân, tôi lái tàu chiến nhỏ, không sợ gió, không sợ sóng, dũng cảm tiến lên phía trước...”
Cô bé vừa hát vừa khua tay. Bắc Bắc bị cô bé ảnh hưởng, cũng hòa giọng hát theo.
Lâm Thiển liên tục lùi về phía sau né tránh. Cố Thành Kiêu thấy được, cười nói: “Các cháu đừng quơ tay trúng mẹ.”
“Không sao, Cô giáo nói ngày Quốc tế thiếu nhi có hoạt động, bọn nhỏ phải tham gia biểu diễn múa cờ, là hát bài này đây. Nam Nam và Bắc Bắc là tiểu đội trưởng, phải đứng múa ở đầu hàng.”
“Thật sao, phụ huynh được tham dự không?”
“Được.”
“Nam Nam còn phải khiêu vũ. Mấy ngày nay ngày nào con bé cũng ở nhà luyện tập.”
“Thật hả?” Cố Thành Kiêu mừng rỡ, “Vậy anh không thể bỏ qua, biểu diễn vào ngày mùng 1 tháng 6 luôn à?”
Thoáng chốc đã về đến biệt thự nhà họ Lâm, Cố Thành Kiêu thoải mái lái xe vào.
Nam Nam kéo tay anh vào nhà, gặp Lâm Húc, cô bé nói: “Ông ngoại, chú Tiểu Mã đến chơi, chú ấy muốn giúp bạn cháu làm bánh gato đất nặn.” Lâm Húc cố tình hỏi: “À, vậy phải ngủ lại sao?”
Lâm Thiển vẫn ở phía sau, vờ như không nghe thấy.
Cố Thành Kiêu không trả lời, trong lòng nở hoa, suýt chút đã thốt lên
“Cảm ơn ba.”
Anh đang mừng thầm thì đột nhiên Lâm Húc đổi chủ đề, dặn dò người giúp việc, “Đi dọn lại phòng dành cho khách trên lầu ba đi.”
“Vâng.”
Cố Thành Kiêu ngớ người. Sao lại là phòng dành cho khách? Anh hụt hẫng một hồi.
Lâm Thiển không nhịn được cười, vội đổi đề tài, “Hai đứa mau đi rửa tay, rửa sạch tay rồi nặn, nếu không đất nặn sẽ dính đầy bụi.” Chỉ chốc lát sau, bốn người ngồi quây quần bên nhau nặn đất nặn. Cố Thành Kiêu phụ trách nhiệm vụ lớn nhất là nặn bánh gato, Nam Nam và Bắc Bắc tự do phát huy, Lâm Thiển phụ trách giám sát. Nghịch súng hay múa kiếm thì anh thành thạo, còn nặn đất nặn quả thật là lần đầu. Đường đường là thủ lĩnh của Đội đặc nhiệm Dã Lang, vậy mà ngồi ở đây nặn hoa lan. Tình cảnh thế này thật sự hơi buồn cười, Lâm Thiển vội lấy di động ra chụp lại.
Cố Thành Kiêu phát hiện cô chụp ảnh thì không cho, “Bây giờ khoan hẵng chụp, chưa làm được gì cả, làm xong rồi chụp.” Trước lạ sau quen, Cố Thành Kiêu nghiên cứu và tìm tòi, làm đi làm lại nhiều lần, cuối cùng cũng hoàn thành.
“Thế nào? Nhìn không tệ chứ hả?”
Nam Nam và Bắc Bắc vui mừng hớn hở, miệng Nam Nam ngọt hơn mía lùi, đôi mắt cũng phát sáng, “Oa, đẹp quá, thật muốn cắn một miếng!”
Cố Thành Kiêu lại hỏi ý kiến của Bắc Bắc, “Cháu thấy thế nào?”
“Đẹp lắm ạ.” “Đừng khách sáo, sau này trong nhà trẻ có bài tập thủ công cứ giao cho chú.” Bắc Bắc lễ phép nói: “Cảm ơn chú Tiểu Mã.” Nam Nam nhìn chiếc bánh gato mà muốn phát rồ. Hai cái tay nhỏ xíu như hai cái bánh bao ôm lấy cổ Cố Thành Kiêu rồi hôn lên mặt anh một cái, “Cảm ơn chú Tiểu Mã.” Cố Thành Kiêu đã cặm cụi nặn chiếc bánh gato này ròng rã hai tiếng đồng hồ, cổ mỏi rã rời, nhưng nhờ nụ hôn của cô nhóc này, lại thêm sự tán đồng của Bắc Bắc, khiến anh hoàn toàn quên đi tất cả mệt nhọc. Vừa cực vừa mệt, nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười của hai đứa nhỏ thì anh cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Chính anh tự lấy điện thoại ra chụp một hồi, còn nhất định phải rủ bọn nhỏ selfie. Chụp xong anh còn đăng lên nhóm bạn bè, dáng vẻ đắc ý ấy y hệt trẻ con.