Lâm Thiển và Sở Mặc Phong như hai bạn già gặp nhau, càng trò chuyện càng ăn ý, trước kia khi ngồi cùng bàn cũng không trò chuyện thể này. " “Công ty cậu làm về mảng gì vậy?” “Tổ chức sự kiện, sao hả, Sở tổng muốn phát triển việc làm ăn giúp cháu hả?”
“Có tổ chức tiệc họp mặt thường niên không?” “Có chứ, tổ chức2tiệc họp mặt thường niên là hạng mục thương hiệu của công ty bọn tối mà. Còn có các kiểu tiệc rượu, tiệc tối, tiệc ăn mừng và các hội nghị lớn nhỏ, cái gì cũng làm hết.” Sở Mặc Phong chia tay, “Vậy thì tốt, hi vọng sẽ có cơ hội hợp tác.”
Lâm Thiển vội đưa tay ra nắm lấy: “Không dám không dám, chúng ta là5bạn cũ, tôi nhất định sẽ dành ưu đãi lớn nhất cho cậu. Vậy tôi chờ điện thoại của cậu, đừng chỉ nói suông mà không làm.”
“Được, được.”
Cố Thành Kiêu đứng trong góc khuất gần đó nghe bọn họ trò chuyện vui vẻ. Nhìn dáng vẻ tươi cười của Lâm Thiển, hai chân anh giống như bị đổ chì, từ đầu đến cuối không bước ra ngoài. Kết6thúc bữa tiệc, các khách mời ai về nhà nấy, tất cả náo nhiệt và kích động cuối cùng cũng hạ màn. Trong thời gian ngắn ngủi ở chung đã khiến Diệp Thiến Như không nỡ rời xa bọn nhỏ, “Nam Nam, Bắc Bắc, ngày mai ông bà nội và ba của các cháu sẽ đến nhà ông ngoại để đón các cháu về nhà nhé, được không?”5Nam Nam đã hơi buồn ngủ, ngây ngô chớp chớp đôi mắt to tròn, “Nhà ông ngoại không phải là nhà sao ạ? Còn về đâu nữa?” Diệp Thiến Như bể Nam Nam, một khắc cũng không muốn bỏ xuống, “Nhà ông ngoại cũng là nhà, nhưng nhà của ba cháu mới là nhà thật sự của các cháu. Trong nhà có cầu trượt này, có xe điện3đụng này, còn có thể nhảy dây nữa, có thích không hả?”
Những thứ này đối với một đứa bé mới tròn bốn tuổi mà nói là hoàn toàn không có sức chống cự, Nam Nam lập tức có nhiều thiện cảm hơn với nhà của ba mình, “Thích ạ, cháu thích nhảy dây nhất đấy.”
“Thể thì tốt, vậy ngày mai ông bà sẽ tới đón cháu nhé, được không?”
“Dạ được, bà nội.” “Được rồi, để ba bế nào, mau về ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon là sẽ gặp lại bà nội.”
“Vâng ạ.”
Cố Thành Kiêu đón lẩy Nam Nam, Nam Nam tựa vào vai ba mình, mơ màng lim dim.
Bên cạnh, Bắc Bắc ngoan ngoãn đứng cạnh xe lăn của ông nội, dặn dò như người lớn: “Ông nội, ông ngồi lâu thế không tốt đâu ạ, bắp chân sẽ thoái hóa đấy.”
“Cháu cũng biết cái này nữa sao?”
“Biết chứ ạ, lúc ông ngoại nằm viện mẹ cháu thường trở người xoa bóp giúp ông. Mẹ bảo ông mà nằm lâu không vận động thì cơ bắp trên người sẽ dần thoái hóa.” Cố Nguyên vừa vui mừng vừa cảm động, cảm thấy cháu trai còn nhỏ mà đã vô cùng hiểu chuyện. “Ông nội à, ông có rảnh thì nhất định phải đứng dậy đi lại một lát nhé, nếu không thì ông không chơi được trò đuổi bắt đầu.”
“Được, ông sẽ nghe theo Bắc Bắc.” Trở lại biệt thự nhà họ Lâm, Cố Thành Kiêu dỗ bọn nhỏ đi ngủ, hôm nay quả thật về hơi muộn. Trong lòng Lâm Thiển có vấn đề nên đã về phòng nằm từ sớm. Lúc Cố Thành Kiêu đi vào, anh còn tưởng cô đã ngủ rồi. Thế là, anh bất giác bước rón rén. “Làm gì mà lén lén lút lút như ăn trộm vậy?” “Chưa ngủ hả? Anh tưởng em đã ngủ rồi, sợ đánh thức em dậy.” “Hôm nay phát sinh chuyện lớn thế kia, anh cảm thấy tôi có thể ngủ được sao?”
Lâm Thiển đưa lưng về phía anh, anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, chỉ nghe được tia bất mãn và phàn nàn trong giọng nói.
Anh chậm rãi đi qua ngồi sau lưng cô, cúi người ôm lấy cô từ phía sau. Anh tựa cằm vào cổ cô, vòng tay ôm lấy eo, đồng thời nắm chặt tay cô. Lâm Thiển rút tay ra nhưng không thành, “Làm gì vậy?” “Xin lỗi, anh biết cách làm của ba mẹ và bà nội anh khiến em khó xử. Trước đó anh cũng không biết bọn họ sẽ làm vậy, anh tưởng bọn họ chỉ nói xin lỗi rồi thôi. Nhưng chẳng phải đó là thành ý của bọn họ sao? Đặc biệt là mẹ anh, bà ấy đã biết năm đó mình làm sai rồi.”
Lâm Thiển im lặng lắng nghe.
Cố Thành Kiêu lại nói tiếp: “Em đồng ý đến dự, anh nghĩ em đã sẵn lòng chấp nhận anh một lần nữa. Anh nói với ba mẹ, bọn họ đã rất vui. Nếu em không muốn về Thành Để sớm, vậy thì ngày mai anh sẽ không để bọn họ tới.” “Được rồi, đừng làm bọn họ không vui. Tôi thấy Nam Nam và Bắc Bắc đều rất vui, bọn nhỏ vui là được rồi.” “Vậy còn em?”
“Tôi?”
“Anh biết trong lòng em không thoải mái, em cứ nói ra đi.”
Lâm Thiển quay lại nhìn anh, chất vấn: “Anh điều tra bọn tôi từ khi nào?”
“Từ sau chuyện của Lương Diệu Thần lần đó, vì để ba mẹ tin tưởng, anh đã bảo Thẩm Tự An đi điều tra.”
“Thật à?”
“Trên báo cáo điều tra có đề ngày tháng. Có điều bây giờ nó đang ở Thành Để, ngày mai sẽ đưa cho em xem.” Lâm Thiển mím môi, giận dữ nhìn anh chằm chằm. Anh là thế đấy, mỗi lần có chất vấn anh chuyện gì là anh liền bày chứng cứ để chứng minh sự thật, thản nhiên lật ngược tình thế là cô đang cố tình gây sự. Trong lòng cô càng khó chịu hơn, hỏi mà không thèm suy nghĩ: “Vậy nếu như trong báo cáo điều tra nói rằng Nam Nam và Bắc Bắc không phải con ruột của anh thì sao?” “Không có kiểu nếu như này.”
“Tối nói là nếu như, nếu như!”
Cố Thành Kiêu âm thầm thở dài một hơi, thành thật trả lời: “Ban đầu anh cũng không chắc bạn nhỏ là con của anh, nhưng anh tự nhủ với mình rằng, trong bốn năm qua bất kể em trải qua chuyện gì, anh đều sẽ chấp nhận hết. Anh không thay đổi được chuyện đã xảy ra, nhưng anh cam đoan mình nhất định sẽ làm tốt chuyện phát sinh sau này. Thiển Thiển, anh yêu em, anh không chỉ áy náy và tự trách với em, anh thật sự rất yêu em.”
Giọng anh hơi trầm thấp khàn khàn và giàu từ tính, lúc nói chuyện cứ phả hơi nóng vào lỗ tai cô, làm lỗ tai cô hơi ngứa ngáy.
Lỗ tai ngứa ngáy, trong lòng cũng nhột nhạt. Ánh mắt sắc bén của cô dần trở nên nhu hòa, khẽ nói: “Không nhận ra.” “Vẫn chưa nhận ra à?” Cố Thành Kiêu chồm lên trước mặt cô, tay không an phận mà vuốt ve bụng cô. Anh cắn vào vành tai cô, không kìm lòng được mà hỏi: “Vậy có muốn anh dùng hành động thực tế nói cho em biết một lần không?”
“...” Cả người Lâm Thiển đều nằm trong vòng tay anh, nào có thể trốn được?
Vì giờ khắc này mà Cố Thành Kiêu đã nhẫn nại biết bao lâu. Anh yêu cô, yêu đến nỗi muốn hòa tan cứ vào cơ thể mình. “Anh đừng lộn xộn.” Cố Thành Kiêu luồn tay vào túi quần móc ra một vật nhỏ hình vuông, “Xé ra rồi đeo vào giúp anh đi.” “... Anh chuẩn bị thứ đồ chơi này từ khi nào?”
“Chuẩn bị lâu rồi, luôn mang theo bên mình để chờ em gật đầu bất cứ lúc nào.” “Anh còn mang theo thứ đồ chơi này bên mình ư? Thành thật khai báo mau, một ngày dùng mấy cái? Dùng với ai hả?”
“Cứ nói bậy không à, anh chỉ mua có một hộp thôi. Không tin thì em đếm số còn lại đi, tuyệt đối không ít.” “Còn một ngày nữa tôi mới đầy cữ.” “Vậy hẳn là còn ngày hôm nay nhỉ?”
“Vậy hôm nay anh nhịn đi nhé?”
Cố Thành Kiêu mếu máo sắp khóc, đạn đã lên nòng rồi, không thể thu lại được nữa, “Em đừng hành hạ anh nữa mà, em nhìn xem nó thành cái gì rồi này.”
Anh không muốn tán gẫu với cô nữa, thời khắc cấp bách thế này không thích hợp nói chuyện phiếm, mà thích hợp thực hành hơn.
“Ưm... anh nhẹ thôi... nhẹ chút...”
Truyện đang hot VỢ YÊU CON CƯNG CỦA TỔNG TÀI
Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.