*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phạn Phạn và Cao Kỳ Khâm đã là vợ chồng, nhưng vì trước đó Phạn Phạn đã nói chồng cô là quân nhân, Cao Kỳ Khâm lại đang mang trọng trách, thế nên bọn họ gặp nhau mà cứ làm như hai người xa lạ. Ngày nào đi làm họ cũng phải tách ra đi riêng, cũng không được biểu hiện quá thân mật ở công ty.
Nếu bỏ qua ánh mắt thèm muốn của mấy nhân viên nữ trong công ty, nói thật thì bây giờ họ cũng rất tốt, ít nhất mỗi ngày đều được ở bên nhau.
Ban đầu Tổng Cảnh Du cũng là miếng bánh thơm ngon, về sau anh ta nảy ra một kế, mỗi ngày cứ vừa đến giờ cơm là lại gọi cho Sở Dương nhắc2nhở cô ăn cơm đúng giờ, khép miệng mở miệng đều là “em yêu” vô cùng thân mật. Cao Kỳ Khâm thấy cách này cũng hay, thể là vừa đến giờ cơm, cậu ta cũng gọi cho Phạn Phạn, mở miệng là gọi bà xã đại nhân, để mọi người đều biết cậu ta rất sợ vợ. Dần dà, ai cũng biết hai người họ đã kết hôn, tất nhiên là cắt đứt tơ tưởng. Còn lại Ngụy Nam, chàng trai cao to vùng Đông Bắc, giá treo quần áo tiêu chuẩn, có thể tưởng tượng được cơ bắp săn chắc dưới lớp áo sơ mi âu phục, cho người ta cảm giác vô cùng an toàn. Lại thêm Tổng Cảnh Du và Cao Kỳ Khâm nhiều lần chọc anh ta6là trai già còn trinh, cho nên mọi người đều biết anh ta vẫn còn độc thân.
Trong bữa liên hoan cuối năm, anh ta nhận được vô số lời tỏ tình qua WeChat.
Trước đây không có số đào hoa, rầu. Bây giờ quá đào hoa, cũng rầu. Trong bữa tiệc, Lâm Thiển cố ý ngồi cạnh rót rượu cho Ngụy Nam, vừa uống vừa trò chuyện, “Đã thích ứng với công việc chưa anh Ngụy?”
“Không thành vấn đề, chẳng qua không hoàn thành được nhiệm vụ lão Đại giao phó nên buồn phiền thôi.”
“Cứ từ từ, giống như chúng tôi bàn chuyện làm ăn vậy, uống rượu đúng lúc sẽ đàm phán hợp đồng thành công ngay.” Ngụy Nam lắc đầu, thở dài: “Việc này không giống với việc bàn chuyện0làm ăn chị dâu à.”
“Suyt, gọi tôi là gì hả? Không sợ bị lộ tẩy sao?” Ngụy Nam lập tức đổi xưng hô, “Lâm tổng.” Bọn họ thường xuyên đến Thành Để tụ họp, tửu lượng của mấy anh em bọn họ không tệ. Cố Thành Kiêu và Tống Cảnh Du uống rượu để như uống nước sôi để nguội, duy chỉ có Ngụy Nam, là một chàng trai Đông Bắc, lại khỏe mạnh, trông có vẻ uống được, nhưng anh ta lại năm lần bảy lượt dị ứng với cồn, là người có tửu lượng kém nhất trong đám bọn họ.
Hôm nay anh ta được mấy đồng nghiệp nữ mời rượu, hết ly này đến ly khác, cũng uống không ít.
Nhưng, dù sao người ta cũng là lính đặc chủng5được huấn luyện nghiêm chỉnh, dù uống say cũng không nói bậy. Lâm Thiển lại rót đầy rượu cho anh ta, “Uống đi, tôi mời anh ly nữa. Ngày mai công ty tôi được nghỉ, nhân dịp hôm nay uống nhiều chút.”
“Được, cạn.” Ngụy Nam là người vô cùng thẳng thắn, nói là làm, một giọt cũng không thừa. Lâm Thiển hài lòng gật đầu, vội xun xoe rót đầy rượu cho anh ta, “Tôi đây cũng được xem là đồng minh của các anh, hay là anh nói cho tôi biết anh đang gặp vấn đề khó khăn gì, lỡ như tôi giúp được anh thì sao.”
Ngụy Nam thẳng thắn lắc đầu không chút do dự, “Chuyện này không nói được đâu Lâm tổng, lão Đại sẽ chém chết tôi9mất.” “Không không không, anh uống say rồi, tôi cũng tham gia vào chuyện này mà. Tôi giới thiệu Niên Kỳ Nghiên cho các anh, còn giúp các anh xâm nhập vào studio của Thẩm Tân Dĩnh, tôi là đồng minh của các anh chứ đâu phải người ngoài.”
Lâm Thiển thấy anh ta không phản bác, lại nói tiếp: “Hơn nữa, Cố Thành Kiêu cũng tiết lộ một ít cho tôi biết, bảo tôi nhất định phải yểm trợ thật tốt cho anh, sợ anh bại lộ trước mặt Niên Kỳ Nghiên. Niên Kỳ Nghiên quả thật là một người rất khôn khéo.”
“Ừ ừ ừ, cô gái này khôn khéo thật. Tôi chưa từng thấy cô gái nào thông minh như vậy đấy.” Lâm Thiên cười thầm, “Đúng vậy, anh am hiểu xông pha chiến đấu, nhưng khi đối mặt với phụ nữ thì lại mù tịt, đúng không?” “Ừ, lòng của phụ nữ khó dò như kim dưới đáy biển.” “Cũng không hẳn vậy đâu, quan hệ giữa tôi và Niên Kỳ Nghiên rất tốt. Trước đây khi còn làm ở Minh Nghiệp, là cô ta kết bạn với tôi đấy.” Mắt Ngụy Nam thoáng sáng rỡ, mặc dù anh ta kịp thời che giấu, nhưng Lâm Thiển vẫn phát hiện ra. Cô tận dụng thời cơ, nói: “Vẫn là phụ nữ hiểu rõ phụ nữ, anh không hiểu cô ta, không biết xử lý ổn thỏa quan hệ với cô ta, đương nhiên cô ta không thổ lộ tình cảm với anh rồi.” “Đúng, đúng.” Lâm Thiển nghĩ thầm, kín miệng thể này, vẫn chưa uống đủ thì phải. “Tiếp đi, uống nào uống nào, mai giao thừa đến Thành Để uống tiếp. Đừng lo Cố Thành Kiêu giục anh, thật ra anh ấy cũng chưa có manh mối gì đâu.” “Haizz, tôi chưa từng gặp vụ án nào như vụ án này cả. Ngay cả mục tiêu và tội danh cũng chưa xác định, thế mà bảo chúng tôi đi thăm dò, thăm dò cái gì chứ?” Lâm Thiển trở nên kích động, có hi vọng rồi!
“Ừm, Cố Thành Kiêu cũng đang phiền muộn, ngày nào cũng thở dài than ngắn, còn hay hỏi tôi về tình hình của các anh ở công ty. Anh ấy bảo nếu các anh có cần hỗ trợ thì tôi hãy giúp một tay. Chuyện này chẳng cần anh ấy nói, chắc chắn tôi đủ sức giúp các anh, đúng không?”
Ngụy Nam gật đầu, nói: “Lâm tổng, thật ra người tôi phải điều tra không phải Niên Kỳ Nghiên, mà là Thẩm Tân Dĩnh. Nhưng người ta là ngôi sao lớn, tôi không thể đến gần được, chỉ có thể ra tay với trợ lý của cô ta.” “Vậy à, mà Thẩm Tân Dĩnh phạm tội gì vậy?” Lâm Thiển mừng thầm, cuối cùng cũng nói ra rồi. “Bây giờ chỉ mới tình nghi thôi, chúng tôi tình nghi vị kim chủ đứng sau lưng cô ta có vấn đề, cho nên muốn điều tra thêm sổ sách trong studio của cô ta.”
Lâm Thiển thốt lên, “Việc này không đơn giản đâu, liên hệ trực tiếp với Cục Thuế vụ không được sao?”
“Không được, chúng tôi điều tra bí mật mà, thăm dò theo con đường bình thường sẽ bứt dây động rừng, chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt để điều tra.”
“Mấy thứ như sổ sách công ty đều là cơ mật, nhất định sẽ cài mật mã. Dù anh tiếp cận Niên Kỳ Nghiên thì cô ta cũng không thể nào nói mật mã cho anh biết.” Ngụy Nam càng khổ não hơn, “Vậy nên tôi mới phiền não, lẽ nào tôi phải hi sinh nhan sắc thật sao?” “Phụt...” Lâm Thiển vừa uống một ngụm rượu, nghe anh ta nói thế liền phun hết ra, “Khụ khụ khụ, ai bảo anh hi sinh nhan sắc?”
“Lão Đại chứ ai, nhưng anh ấy chỉ nói đùa thôi.”
“Anh đừng nghe lời anh ấy, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh.” “Thật hả?” “Ừ, nhưng có một điều kiện tiên quyết.”
“Cô nói đi.”
“Trước mắt không được nói chuyện này cho những người khác biết, kể cả Cố Thành Kiêu. Khi nào tôi nghĩ cách xong sẽ nói cho anh ấy biết.”
Ngụy Nam nghĩ ngợi, vẫn có phần không yên lòng, hạ giọng: “Cách của chị là gì vậy chị dâu? Nếu có gì nguy hiểm, lão Đại sẽ giết tôi mất.” “Nguy hiểm ở đâu ra, không có gì nguy hiểm hết, chỉ là trò chuyện giữa chị em với nhau mà thôi. Tôi và Niên Kỳ Nghiên là chị em thân thiết mà.” Ngụy Nam thật thà tin tưởng. Mà lúc ấy anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tin tưởng Lâm Thiển.