*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thiên kim của xí nghiệp Phương thị, con... cái thằng nhóc thổi này, chính con nói với mẹ là thiên kim của nhà họ Phương, con còn không chịu nhận hả?” “Mẹ, con không quen Phương Tịnh Dung. Bạn gái của con chỉ có một mình Phương Tiểu Hi, là Phương Tiểu Hi!” Hiểu lầm quá lớn rồi! Hi vọng của Chu Đình rốt cuộc đổ vỡ: “Mẹ không đồng ý, dù là Phương Tịnh Dung mẹ cũng phải xem xét lại, Phương Tiểu Hi thì nhất định không được.”
“Mẹ, sao mẹ lại như thế hả? Tóm lại là con tìm vợ hay là mẹ tìm vợ?”
“Vậy con không nên tìm hiểu người bậy bạ thế chứ!” “Tiểu Hi là người bậy bạ2gì?!” “Giới giải trí tôm cá lẫn lộn, có ai trong sạch đâu?” “Tiểu Hi vừa vào nghề là con luôn dẫn dắt cô ấy, trong sạch hay không thì con là người rõ nhất.” “Con... con bị con bé đó mê hoặc rồi! Mẹ nói cho con biết, mẹ kiên quyết không đồng ý con tìm diễn viên trong giới giải trí. Con muốn chơi thì chơi, còn muốn cưới vào cửa thì đừng có mơ.”
“Mę!” Cổ Giang thấy hai mẹ con cãi nhau dữ dội thì vội can ngăn: “Được rồi được rồi, tối rồi còn cãi cái gì hả, có gì từ từ nói.” Chu Đình kéo tay áo của Cố Giang, “Ông nói với nó đi, không được cưới6con gái trong giới giải trí” Cổ Giang khó xử, nói thật lòng, ông lại cảm thấy cô bé Phương Tiểu Hi này rất ngoan ngoãn, không thể phủ định con người cô bé chỉ vì nghề nghiệp của nó. Nhưng trước giờ ông vẫn luôn nghe lời vợ, mọi chuyện đều thuận theo bà ấy, lúc này nói gì cũng không hay cả.
Ông nói: “Nam Hách, con nghe lời mẹ đi. Mẹ con sẽ hại con sao?” Cố Nam Hách kiên quyết không nghe, “Ba mẹ, từ nhỏ đến lớn con đều đi theo con đường ba mẹ đã vạch ra. Ba mẹ bảo con học quản lý tài chính thì con học, ba mẹ bảo con tiếp quản công ty thì0con cũng đã nghe, nhưng chuyện này con sẽ không nghe theo. Cô ấy là người con gái con yêu nhất, trái tim và tình cảm của con không cho phép con bỏ cô ấy.” “Con...” Chu Đình tức run cầm cập, bà dốc hết tâm huyết trả giá tất cả vì con trai, mà giờ nó lại nói con diễn viên kia là người con gái mà nó yêu nhất, đúng là con trai lớn không nghe lời mẹ mà.
Chu Đình không nói được mấy câu thì nước mắt rơi đầy mặt. Từ nhỏ Nam Hách miệng lưỡi dẻo quẹo, luôn chọc bà vui vẻ, đây là lần đầu tiên nó không nghe lời, ngỗ ngược với bà.
Vì mê phim của Phương5Tiểu Hi nên bà mới xem đoạn phỏng vấn của nó. Thuở nhỏ Phương Tiểu Hi tang cha, trưởng thành trong gia đình đơn thân, điều kiện rất gian khổ, học lực chỉ là sinh viên đại học khoa biểu diễn chính quy, ngoài diễn ra thì không có bất kỳ sở trường nào nữa.
Theo Chu Đình, điều kiện của Phương Tiểu Hi như thế thì tư cách làm bảo mẫu cho nhà bà cũng không có. Tóm lại chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, chim sẻ học đòi muốn biến thành phượng hoàng.
“Con trai, nểu Phương Tiểu Hi chỉ là đứa con gái nhà bình dân, có thể mẹ sẽ suy nghĩ lại. Nhưng nó là nữ diễn viên9trong giới giải trí hỗn loạn thì không được.” “Mẹ, cô ấy khác với những nữ diễn viên mà mẹ biết.”
“Có gì khác chứ, đều cùng một giuộc cả. Nó từng làm ra chuyện gì ai ai cũng biết, chỉ là bề ngoài tỏ vẻ đơn thuần mà thôi.” “Vậy mẹ nói xem, Tiểu Hi từng làm chuyện gì không thể gặp ai hả?”
“Nó có thể thâu tóm tim con thì lên giường với con rồi nhỉ?”
Chu Đình giận chó đánh mèo trút cơn giận lên đầu Cổ Giang: “Ông câm miệng, người không có tư cách nói chuyện nhất chính là ông.”
Cổ Giang mất mặt lầm bầm răn dạy: “Bà đúng là càng nói càng hồ đồ.” “Rốt cuộc là tôi hổ đồ hay là ông không biết chừng mực, có muốn tôi nói chuyện năm đó ông bị hồ ly tinh mê hoặc đến mức muốn bỏ vợ bỏ con trước mặt con không?”
Cố Giang tím mặt nhưng nín nhịn không nói chữ nào. “Ông đừng tưởng thời gian trôi qua lâu rồi thì tôi sẽ quên. Tôi vĩnh viễn sẽ nhớ mãi ông bị ả diễn viên kia quyến rũ đến mức lú lẫn thể nào. Lẽ nào ông muốn con trai đi theo vết xe đổ đó?” Cổ Giang: “...”
“Mấy ả đó quá bẩn thỉu, quy tắc ngầm, tiếp rượu, giở thủ đoạn, giành giật tài nguyên, tranh làm người phát ngôn, đoạt vai diễn đủ loại, chỉ cần có thể lên màn ảnh thì ngủ với ai cũng được. Nam Hách, nếu con cưới người như thế thì bị cắm cả đống sừng trên đầu đấy.”
Trán Cố Nam Hách nổi gân xanh, cố gắng giải thích: “Mẹ, mẹ có thành kiến quá nặng về giới giải trí rồi. Vốn dĩ không như mẹ nghĩ đầu, là con vẫn luôn dẫn dắt Tiểu Hi. Từ trước đến nay con không cho cô ấy tham gia bất kỳ bữa tiệc nào. Cô ấy thích biểu diễn, đây là sự nghiệp của cô ấy, cô ấy không dơ bẩn như mẹ nghĩ đâu!!!”
“Hơn nữa.” Cố Nam Hách nói tiếp: “Dù giữa mẹ và ba xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến Tiểu Hi, mẹ đừng lôi Tiểu Hi vào. Mẹ, ba mẹ là người quan trọng nhất của con, con cầu xin mẹ đừng sỉ nhục Tiểu Hi bằng những từ ngữ đó.”
Chu Đình vừa tức vừa buồn, chồng và con trai là chỗ dựa lớn nhất trong đời bà. Giờ con trai không nghe lời bà khuyên, bà nhớ tới sự phản bội trước kia của chồng mình mà cảm thấy tim như bị dao đâm.
Vết thương mới cộng thêm bệnh cũ, Chu Đình ôm đầu, đau đến mức không thể thở được.
Cổ Giang vừa thấy sắc mặt bà đổi khác thì vội vàng ngăn Cố Nam Hách lại: “Con đừng nói nữa... Đình Đình, Đình Đình bà không sao chứ? Từ từ hít thở, bà đừng dọa tôi, bà hít sâu vào, từ từ thở ra...”
Chu Đình từ từ gập người lại, rồi ngồi xổm xuống, hai tay ôm ngực, tim bà thật sự rất đau. “Mẹ...” Cố Nam Hách hoảng hốt. Cổ Giang vô cùng lo lắng, đỡ Chu Đình, nhẹ nhàng hỏi: “Chúng ta đến bệnh viện nhé?” Chu Đình không nói chỉ lắc đầu, nhưng bà vừa đứng lên thì hai mắt tối sầm, chân mềm nhũn ngã xuống đất.
“Đình Đình...”
“Me...”
Tối hôm đó, tuyết rơi càng lúc càng nhiều. Trận tuyết đầu xuân này còn kèm theo cả cơn mưa nhỏ, đường vừa ướt vừa trơn trợt.
Cố Nam Hách lái xe đưa mẹ đi bệnh viện. Anh lái xe với tốc độ nhanh nhất trong phạm vi an toàn cho phép.
Chu Đình được đưa vào phòng cấp cứu, người nhà bị ngăn ở bên ngoài. Cố Nam Hách vuốt mặt, tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức anh không kịp trở tay.
Chẳng bao lâu bác sĩ đã đi ra, báo với người nhà về tình trạng của Chu Đình: “Cố tiên sinh, vợ ông bị nhồi máu cơ tim, cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời. Chúng tôi phải sắp xếp phẫu thuật cho bà ấy ngay.” Cha con Cổ Giang, Cố Nam Hách ngây ra như phỗng. “Cổ tiên sinh? Cổ tiên sinh?”
“Bác sĩ.” Thật lâu sau Cô Giang mới bình tĩnh trở lại, “Tình hình của vợ tôi có nghiêm trọng không?” “Khả năng tử vong của nhồi máu cơ tim là trên 50%, hai người nên chuẩn bị sẵn tâm lý. Hiện tại phải giải phẫu thuật, không thể chần chừ một giây nào.” “Được, được...” Cô Giang lắp bắp nói, đầu óc trống rỗng. Còn Cố Nam Hách thì mặt mày tái mét, đôi mắt hoảng sợ, hoàn toàn không tiêu hóa được sự thật này.
Bác sĩ lại nôn nóng nói: “Cố tiên sinh, lát nữa học trò của tôi sẽ giải thích rõ với ông sau, có một số giấy tờ liên quan phải ký tên. Cứu người như cứu hỏa, chúng tôi phải chuẩn bị ngay.”
“Vâng vâng...” Ngoài vâng dạ ra Cô Giang không biết nên nói gì nữa.
Hai người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất đột nhiên gặp phải tình cảnh này thì hoàn toàn biến thành hai thằng ngốc.