*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào thành phố, đến khu thành thị, Phương Tiểu Hi đã không còn tự do gì nữa, rất nhiều việc không thể đích thân xử lý. “Alo, Mai Mai, em là Tiểu Hi.” Mai Mai bên đầu kia điện thoại hét to: “Tiểu Hi, cuối cùng em cũng liên lạc với chị rồi, em đang ở đâu?”
Phương Tiểu Hi hít sâu vào một hơi, vừa lái xe vừa bình tĩnh đáp: “Mai Mai, chị nghe em nói đã, bà ngoại em bị xuất huyết não phải phẫu thuật gấp. Bà đang trên đường đến thành phố, chị có thể giúp em liên lạc với chủ nhiệm khoa thần kinh ở bệnh viện quân y không? Bệnh viện ở thị trấn không làm được loại phẫu thuật này.”
“Ok, khi nào bên em đến2nơi?”
“Nhanh nhất cũng phải một tiếng.” “Chị lập tức sắp xếp, bên em đến là làm phẫu thuật ngay.” “Cảm ơn chị. Mai Mai, trước hết xin chị giữ bí mật giúp em.” Mắt Phương Tiểu Hi đỏ hoe, trừ lòng biết ơn và áy náy ra, việc cô đi mà không nói ắt đã gây phiền phức không nhỏ cho Mai Mai và công ty. “Ừ, Tiểu Hi. Em về rồi nói, lái xe cẩn thận.”
“Vâng.”
Gọi điện thoại xong, Phương Tiểu Hi vội vàng đuổi theo xe cấp cứu. Bảng điều khiển xe liên tục chớp đèn cảnh báo áp suất lốp không đủ và động cơ bất thường. Điện thoại đang sạc trên xe cũng hiện tin sạc pin không đúng. Nhưng giờ phút này cô chẳng quan tâm, chỉ6cầu mong ông trời cho bà ngoại sống thêm mấy năm, để cô hiểu thuẫn với bà thêm mấy năm nữa. Mai Mai nhanh chóng liên lạc với bác sĩ khoa thần kinh giỏi nhất trong bệnh viện quân y. Phòng phẫu thuật chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ bệnh nhân đến.
Xe cấp cứu liên tục kêu inh ỏi chạy thẳng vào bệnh viện, cửa bệnh viện có xe dẫn đường, dẫn xe cấp cứu đi thẳng đến lối đi thang máy của tòa nhà cấp cứu. Bà ngoại được đẩy vào phòng phẫu thuật rất nhanh. Bên ngoài phòng phẫu thuật, Dương Mạn tim đập loạn xạ. Bà cầm điện thoại, báo tin cho anh em trai của mình. Mẹ bị xuất huyết não, có thể gặp chuyện không may bất0cứ lúc nào, bà phải gọi mọi người về ngay.
Phương Tiểu Hi đội mũ áo khoác, kéo khóa kéo lên hết mức có thể. Ở nơi này cô không dám tùy ý như lúc ở dưới quê. Mai Mai vẫn ngồi chờ tin tức cùng Phương Tiểu Hi. Làm việc với nhau năm năm, bọn cô vừa là đồng nghiệp vừa là bạn bè. Mai Mai thầm thì: “Tiểu Hi, em có biết cả thế giới đang tìm em không?”
Phương Tiểu Hi nhớ đến những tin tức chưa đọc và cuộc gọi nhỡ tạo thành chuỗi thì cúi đầu không nói.
“Sau khi em đi, chuyện khác chị không nói, nhưng ông chủ đã thay đổi, không còn cười tươi như trước kia nữa. Tiểu Hi, chuyện gì đã xảy ra với em?”5Phương Tiểu Hi nhẹ nhàng tóm gọn: “Nhà anh ấy không đồng ý chuyện của bọn em. Bà Cố bị nhồi máu cơ tim cũng là vì chuyện này.” Người trong giới giải trí đã thấy quá nhiều tình cảm bất hòa trong giới hào môn, số nữ diễn viên thành công nên vợ thành chồng với đại gia chỉ được vài mống, còn số vỡ mộng lấy chồng quyển thể thì lại quá nhiều, cho nên Mai Mai cũng không cảm thấy bất ngờ. “Chị cũng đoán được điều này, cho nên ông chủ cũng không dám đánh trống khua chiêng tìm em, sợ kích động bà Cổ.” “Sức khỏe bà Cổ sao rồi?” “Đã khỏe rồi, mấy ngày trước ông chủ khai trương khách sạn mới, bà Cố cũng đến.9Được chồng con yêu thương nên sắc mặt bà ta tươi tắn lắm, em lên mạng tìm sẽ nhìn thấy ảnh.” “Vậy được rồi, trong lòng em cũng không áy náy nhiều.”
“Tiểu Hi, bà Cố bị nhồi máu cơ tim đột ngột cũng không phải hoàn toàn do em. Nghe nói mấy ngày trước khi xảy ra chuyện bà ấy cũng đã đau tim rồi, đó là triệu chứng của bệnh tim.” “Tóm lại cũng là do em kích thích bà ấy. Ha ha, bỏ đi, em đã ổn rồi.” Phương Tiểu Hi ngẩng đầu nhìn cửa phòng cấp cứu, “Giờ em chỉ mong bà ngoại bình an.” Mai Mai vỗ vỗ vai Phương Tiểu Hi, an ủi: “Tay nghề của bác sĩ này rất tốt, ông ta sẽ không phẫu thuật nếu không nắm chắc phần thắng, em yên tâm đi.” Hôm sau, nhà bác Cả gần thành phố B nhất đã đến. Hai anh em đã không liên lạc với nhau hơn hai mươi năm, giờ gặp lại trong tình trạng mẹ đang gặp nguy hiểm cũng có nhiều xúc động. Dương Mạn: “Anh Cả, chị dâu.” Chị dâu: “Mẹ sao rồi?”
Dương Mạn: “Chưa ra, đã vào được sáu tiếng rồi.” Chị dâu thở dài, cau mày không biết nên nói gì mới phải, “Anh chị gọi điện cho chú Ba rồi. Điện thoại tắt máy, chắc là chú ấy đang trên máy bay. Hôm qua chị có bàn với anh em, nếu lần này mẹ tai qua nạn khỏi, anh chị sẽ đón mẹ về, không thể để bà một mình ở quê được.”
Dương Mạn yên tâm gật đầu: “Vâng.”
Gia cảnh nhà mẹ Dương Mạn cũng khá. Anh em trai đều buôn bán, nhất là em trai, buôn bán bên Singapore, nên cả nhà di dân sang đó.
Dương Mạn là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ được cưng chiều. Sau đó bà cố chấp gả cho tên một sách nghèo Phương Diệp, nhà họ Dương đều không đồng ý.
Sau đó sự nghiệp của Phương Diệp thăng tiến, nhà họ Dương mới chào đón ông.
Ai ngờ Phương Diệp không học cái tốt lại đi phạm pháp, ôm đồng hỗn độn nhảy lầu.
Thương nhân luôn nói chữ tín chữ nghĩa, cho nên nhà họ Dương hoàn toàn không thể chấp nhận một người phản tín bội nghĩa bất trung bất hiếu như Phương Diệp. Nhà họ Dương bảo Dương Mạn phải chọn, hoặc về nhà tái giá, hoặc rời khỏi nhà họ Dương, sau này không còn là con gái của nhà họ Dương nữa.
Dương Mạn dẫn theo con gái chọn về sau. Anh em nhà họ Dương tính tình cứng rắn, ngay cả sau khi Phương Tiểu Hi nổi tiếng rồi, họ hàng khác liên lạc lại với Dương Mạn, nhưng anh em họ thì không.
Lần này gặp nhau, anh Cả Dương không phải cố ý lạnh mặt với Dương Mạn mà là không biết nên nói thế nào. Chị dâu kéo tay áo chồng, lôi người đến, “Còn dỗi cái gì nữa hả? Lần này nếu không có em ấy thì mẹ đã...” Lúc nhỏ, anh Cả Dương là người thương Dương Mạn nhất. Dương Mạn hơn em trai một tuổi, mà anh Cả Dương anh lại lớn hơn bà sáu tuổi, gần như là ông nuôi lớn đứa em gái này.
Anh Cả Dương nhìn Dương Mạn rồi lại vội dời tầm mắt đi. Ông nhìn Phương Tiểu Hi hỏi: “Tiểu Hi, cháu ra ngoài thế này không sao chứ?”
Nói thật, Phương Tiểu Hi hơi sợ bác Cả. Trong ký ức thuở nhỏ, bác Cả đồng nghĩa với nghiêm khắc. Đột nhiên bác Cả hỏi tới, cô đứng bật dậy nghiêm túc trả lời giống như học sinh tiểu học thình lình bị gọi tên: “Bác Cả, không sao ạ, đây cũng không có ai vào. Lúc đi cháu đội mũ vào là xong, không có việc cháu sẽ không đi ra ngoài.”
Bác Cả thở dài, quan tâm nói: “Cháu là người của công chúng, cẩn thận một chút.”
“Da.” Đúng lúc này đèn phòng phẫu thuật bật tắt, cửa mở ra.
Mọi người lập tức vây quanh. “Phẫu thuật thành công, phần lớn máu tụ trong não của bà đã không còn, phần nhỏ sẽ tự tan. Hiện tại bà đã đưa đến phòng hồi sức cấp cứu. Bà cụ đã lớn tuổi, dù qua khỏi cuộc giải phẫu này nhưng vẫn còn nhiều cửa ải khác, người nhà phải chuẩn bị tâm lý.”