Không đợi Phương Tiểu Hi hồi đáp, Hà Mộ Tình chủ động cầm một chiếc ly rỗng, rót đầy rượu đỏ vào, ân cần đưa tới trước mặt Phương Tiểu Hi, “Đây, chị tiểu Hi, Chu tổng mời rượu thì nhất định phải uống đấy.” Giống như đang chỉ điểm, cô ta ghé vào tai cô nói thầm, “Ông ta là nhà đầu tư lớn nhất, quan trọng nhất là phải làm cho ông ta vui vẻ” Mặt Phương Tiểu Hi sa sầm. Cô đến để thử vai chứ không phải2đi dụ dỗ người khác.
Mọi người ở đây ít nhiều cũng từng nghe nói đến sự thanh cao của Phương Tiểu Hi. Cô chưa bao giờ đi xã giao, chưa từng xuất hiện ở các sự kiện giao tế. Cô không phải là người khom lưng vì đồng tiền.
Thế nhưng đó là khi cô còn nổi tiếng, không thiếu tài nguyên, mặc sức lựa chọn các dự án điện ảnh và truyền hình lớn. Bây giờ thì không giống như vậy. Mất đi chỗ dựa là Cố Nam Hách, cô cũng6phải tự mình đi tìm vai diễn, cũng phải tự mình ra ngoài xã giao ăn uống. Đây chính là chuyện rất hiếm, cho nên tất cả mọi người đều muốn xem Phương Tiểu Hi sẽ làm thế nào. Phương Tiểu Hi cũng biết bây giờ không còn như lúc trước. Ngay sau khi ba qua đời, cô đã từng trải qua dư vị nhân tình lạnh âm trong một năm. Hơn nữa, thăng trầm trong showbiz cũng là tình trạng chung, cô cũng không cảm thấy bất ngờ. Chẳng qua3cô không quen mà thôi. “Chị Tiểu Hi, uống đi, Chu tổng mời rượu mà không uống là không nể mặt Chu tổng.” Hà Mộ Tình ở bên cạnh khích bác. Phương Tiểu Hi không có cách nào khác. Chẳng phải chỉ là một ly rượu thôi sao, cô uống vậy. “Cảm ơn Chu tổng, vậy tôi xin kính ngài.” Phương Tiểu Hi khảng khái uống rượu. “Hay lắm!” Tất cả mọi người đều vỗ tay ồn ào. Mặt Chu tổng sáng lên, vô cùng đắc ý. Phương Tiểu Hi cũng9không muốn ngồi ở đây lâu, chủ động hỏi đạo diễn Trương, “Đạo diễn Trương, bao giờ thì tôi có thể thử vai?” Người bên cạnh nghe thấy cũng không nhịn được mà bật cười. Đạo diễn Trương say khướt cũng hài hước cười rộ lên, “Tiểu Hi, cô đúng là tiến nữ của showbiz.” Phương Tiểu Hi không hiểu ông ta có ý gì, nhưng từ phản ứng của mọi người thì cũng thấy đây không phải là lời khen tặng hay ho gì. “Sao, cô không biết biệt danh4của cô trong giới à?” Phương Tiểu Hi cảnh giác, nhưng vẫn khiêm tốn lắc đầu.
“Tiểu Hi, đây là lần đầu dùng bữa với các ông chủ lớn sao?”
“Đúng.” “Vậy cũng đúng. Lúc trước có hẹn cũng không hẹn được cô. Cô chẳng khác gì bảo bối của Cố tổng, chúng tôi có muốn bí mật kết bạn với cô cũng không được.”
Phương Tiểu Hi cười nhạt, khóe miệng thoáng qua một tia chua xót ngắn ngủi. Đúng là trước kia Cố Nam Hách không yêu cầu cô tham gia bất kỳ bữa tiệc nào. Nếu phải đi dự tiệc thì anh cũng tự mình đi. Không phải vì cô kiểu cách không muốn đi, mà anh không để cô đi. Anh không muốn cô phải xuất đầu lộ diện bất cứ lúc nào ngoài lúc đóng phim.
“Trước kia chúng tôi cứ nghĩ cô không cần ăn cơm, chỉ cần hít không khí, ngoắc ngoắc tay là cũng hái được vàng, phất ống tay áo là cũng ra tiền mặt. Bây giờ chúng tôi mới biết, thì ra cô cũng phải ăn cơm. Ha ha ha.”
Đạo diễn Trương nói câu này rõ ràng để chọc cười mọi người ngồi cạnh. Phương Tiểu Hi giờ mới hiểu được, mình đến đây chỉ làm trò cười cho bọn họ. Sự xuất hiện của cô cũng chỉ để bữa tiệc của bọn họ thêm vui. Thử vai cái gì chứ, về thôi! Tiếp đó, Tổng giám đốc Uống trực tiếp cầm chai rượu đến, mặt ông ta đỏ bừng, cổ cũng ửng hồng, cả người say khướt. Vừa đến gần người đã tỏa mùi hương khó chịu, há miệng ra chỉ toàn mùi rượu. “Cô Phương đã nể mặt Chu tổng, thì cũng phải nể mặt Uống tổng tôi chứ.” Ông ta cố tình ngả người, cùi chỏ gác lên vai Phương Tiểu Hi, “Nào, tôi rót cho cô một ly đầy, uống được bao nhiêu thì tùy.” Hà Mộ Tình ngồi bên cạnh nhao lên, “Uống tổng, phẩm chất của rượu cũng như nhân phẩm, sao có thể qua loa được?” Những người khác vội vàng hùa theo, “Đúng rồi, chẳng lẽ Uông tổng là người qua loa à?” Uống tổng lại quay sang Phương Tiểu Hi, “Được được được, tôi cạn trước, cô Phương Tư Ý ý nhé.” Nói rồi ông ta ngửa đầu uống cạn một hơi, uống xong còn dốc ngược ly rượu lắc lắc. Rượu sót lại trong ly rơi hết lên quần Phương Tiểu Hi, rượu đỏ nổi bật trên chiếc quần màu vàng nhạt. “Phương Tiểu Hi, tôi uống xong rồi, còn cô?” “...” Phương Tiểu Hi muốn chửi thề, biết thế thì đã không đến. Lúc này Hà Mộ Tình lại bước ra, “Chị Tiểu Hi, Uông tổng đã bày tỏ thành ý, giờ đến lượt chị, đáp lễ đi.”
Phương Tiểu Hi không làm thì thôi, đã làm là phải làm đến cùng. Cô đứng lên cầm ly rượu quay sang đạo diễn nói: “Đạo diễn Trương, ông nói có thể thử vai nên tôi mới đến. Nếu bây giờ không tiện, thì tôi xin phép đi trước. Tôi mời mọi người ly rượu này, mong thứ lỗi.” Nói xong cô cũng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Uống xong cô đặt ly lên bàn định rời đi. Nhưng cô mới rời chỗ, Tổng giám đốc Uống mặt đỏ đến mang tai đột nhiên giơ tay ngắn cố lại, “Cô Phương, cô vậy là có ý gì? Tôi mời cô rượu, ngược lại cô lại mời mọi người. Chẳng lẽ cô không biết làm vậy là chứng tỏ cô bất mãn với tôi sao?”
Giọng điệu của Tổng giám đốc Uống không còn lịch sự như trước nữa, cười cười nói nói nhưng mang theo sự chất vấn, hơn nữa còn lộ ra vẻ không vui, ánh mắt trừng trừng. Phương Tiểu Hi không định để ý đến ông ta, vòng ra sau đi.
Tổng giám đốc Uông thấy thế thì tức giận quăng ly xuống, níu lấy cánh tay cô mắng: “Con điểm thổi, mời mày ly rượu mà cũng không nể mặt ông, mày thanh cao hơn mấy con này bao nhiêu hả?” Lời lẽ lão Uông có phần sỉ nhục, không chỉ đối với Phương Tiểu Hi mà còn với cả những diễn viên khác ngồi đây. Nhưng ngoại trừ Phương Tiểu Hi, những nữ nghệ sĩ khác vẫn giữ thái độ a dua nịnh nọt.
“Mày là tiên nữ đúng không? Tất cả mọi người đều bảo mày là tiên nữ. Mày tưởng mày là tiên nữ thật sự sao?” Lão ta đột nhiên cao giọng, “Hôm nay nếu không kính rượu ông, thì sau này mày đừng hòng lăn lộn trong giới giải trí nữa.”
Tất cả mọi người đều bị dọa cho sợ đến không dám lên tiếng. Đạo diễn Trương vốn định lên tiếng hòa giải, nhưng bị ông ta chặn họng. Hà Mộ Tình bị dọa đến run rẩy, vội vàng rót một ly rượu đưa cho Phương Tiểu Hi, khẽ nhắc nhở: “Chị Tiểu Hi, chị uống đi, đáp lễ lại Uống tổng là không sao. Uống tổng luôn là người rộng lượng.”
Hà Mộ Tình nâng ly rượu kiên quyết nhét vào tay Phương Tiểu Hi. Phương Tiểu Hi nâng ly rượu, chất lỏng màu đỏ sậm nhìn còn vẩn đục hơn cả máu. Lão già Uông lại lớn tiếng nhục mạ: “Mày nghĩ mày là ai? Mày nghĩ mày có vai vế gì chứ? Trong showbiz, ông đây đã gặp đủ loại minh tinh rồi, chưa từng thấy ai giống mày, đúng là không biết điều. Phương Tiểu Hi, không có Cố Nam Hách thì mày chỉ là cái đinh gỉ. Tốt nhất mày nên biết điều đi.” Phương Tiểu Hi không hề suy nghĩ, hắt thẳng ly rượu vào mặt lão ta.
Chất lỏng màu đỏ sậm tạt vào mặt Tổng giám đốc Uông làm lão ta giật bắn người. Mọi người ngồi xung quanh nhìn thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm. Đạo diễn Trương đứng lên, chỉ chỉ Phương Tiểu Hi trách móc: “Tiểu Hi, cô làm vậy là không đúng rồi, cô...” “Đạo diễn Trương, tôi tin tưởng tôn trọng ông cho nên mới đến đây. Hóa ra là tôi nhìn nhầm, các ông chỉ là cá mè một lứa.” Mặt đạo diễn Trương lúc trắng lúc xanh. Phương Tiểu Hi không phải là người vì tiền mà khom lưng bởi vì cho đến bây giờ cô cũng không thiếu tiền. Cô muốn đóng phim đơn thuần do đam mê diễn xuất, không phải vì kim tiền danh lợi.
Cô bất cần tất cả muốn đi, không ai ngăn được cô. “Phương Tiểu Hi, cô thật quá đáng, cô sẽ phải hối hận!” Đạo diễn Trương dọa dẫm. “Phương Tiểu Hi, mày đứng lại đó!” Lúc này Tổng giám đốc Uông mới hồi phục lại tinh thần, đuổi theo Phương Tiểu Hi ra ngoài.