*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hứ, ba chẳng đẹp trai chút nào.”
Bắc Bắc đứng cạnh mau miệng: “Không đúng, ba đẹp trai nhất! Ba ơi ba, con thấy ba đẹp trai nhất thế giới luôn đấy.” Lúc này vẻ mặt u ám của Cố Thành Kiêu mới miễn cưỡng tươi tắn hơn một chút: “Ừ, sự thật là vậy mà.” Nam Nam không phục: “Anh à, anh đừng lúc nào cũng nịnh ba. Ba ơi, ba không thể khiêm tốn chút được sao? Kiểu ngạo khiến người ta lùi bước, khiêm tốn khiến người ta tiến bộ đấy.”
Cố Thành Kiêu quả thật dở khóc dở cười. Anh nhìn nhìn Lâm Thiên, hạ giọng hỏi: “Câu này là em dạy nó phải không?”
Lâm Thiển: “Con bé có một người ba thích dạy bảo, làm gì2đến lượt em chứ?”
Cố Thành Kiêu tức đến nghiến răng, “Được rồi, hai mẹ con em có cùng ý tưởng đen tối, đều đang xem thường anh!” Lâm Thiển quay ngoắt sang, hất mặt lên, chu miệng, cũng tức giận không kém. “...” Cố Thành Kiêu cảm thấy mình không bằng cả heo chó, nói câu nào cũng đắc tội với hai tiểu tổ tông trong nhà. Anh tủi thân nhìn sang Bắc Bắc, muốn nhờ con trai giúp đỡ. Bắc Bắc đúng là trợ thủ đắc lực của ba mình, nói rất tâm lý: “Ba à, em gái thích ăn kẹo, còn mẹ thích mua túi xách.”
“Chẳng phải mẹ bảo túi xách chữa6khỏi trăm bệnh sao?”
Lâm Thiển: “...” Cố Thành Kiêu ra hiệu ngầm bằng ánh mắt, ý bảo, sau này ngàn vạn lần đừng nói lung tung trước mặt con cái. Lâm Thiển cũng lườm anh một cái, ý bảo, sau này ngàn vạn lần đừng đùa bỡn em trước mặt con cái!!! Lâm Thiển nhận lấy Nam Nam từ tay Cố Thành Kiêu, vỗ về: “Có phải buồn ngủ rồi không cục cưng? Mẹ bế nào, con tựa vào vai mẹ ngủ đi nhé.” “Vâng, mẹ ơi, con thích anh cả lắm.” “Anh Cả bề bộn nhiều việc, anh ấy đã hứa cuối năm về thăm con thì nhất định sẽ làm được. Anh cả là người nói được làm được mà.” “Được, con sẽ chờ anh ấy.” Cố3Thành Kiêu: “...” Hừ, hai người bọn em có xem anh ra gì không hả?
Bắc Bắc chủ động kéo tay ba mình, nói: “Ba à, ba đừng ghen tung tung, về nhà với con đi. Con không để ba một mình đâu.” Cố Thành Kiêu: “...” Sau này, ngàn vạn lần không được ghen lung tung trước mặt con cái! Sau đó, người nhà họ Cố cũng lần lượt ai về nhà nấy. Cảnh tượng náo nhiệt của buổi tiệc long trọng qua đi, cuối cùng màn đêm cũng yên tĩnh trở lại.
***
Hôm sau, Cố Nam Hách đi làm đúng giờ như thường ngày. Vừa ra khỏi cửa anh đã bị một đám phóng viên đuổi đến tận cổng công ty. Bài trí trước quảng trường tập đoàn Cổ9Nghiệp đã được dọn dẹp trong đêm, không còn rào ngăn cản nữa. Trong chớp mắt Cố Nam Hách đã bị đám phóng viên chen chúc bao vây. “Tổng giám đốc Cổ, đầu tiên xin hân hoan chúc mừng anh. Anh có thể tiết lộ đôi chút về ngày tổ chức hôn lễ cho các fans hâm mộ quan tâm anh biết được không ạ?” “Tổng giám đốc Cố, anh và cô Khương kết hôn nhanh vậy, có phải có phương đã có thai rồi không?”
Hết câu này đến câu khác, họ hỏi mãi không xong. Mặt Cố Nam Hách lạnh như tiền, chẳng thèm lên tiếng. “Trả lời một câu đi mà Tổng giám đốc Cố! Đám fans hâm mộ đều khá quan tâm đến ngày cưới của4anh đấy.”
“Tổng giám đốc Cổ, Tổng giám đốc Cố...” Cố Nam Hách nhanh chóng đi vào cao ốc Cổ Nghiệp. Các nhân viên an ninh cản tất cả phóng viên bên ngoài, các phóng viên cũng bó tay.
Sau đó, trên mạng bắt đầu lan truyền điên cuồng những bài viết về việc Cố Nam Hách trả lời tin tức kết hôn với vẻ mặt tồi tệ. Có tin còn bóng gió bảo rằng anh vốn không muốn kết hôn, nhưng tiếc rằng Khương Tư Ý đã hoài thai, nên đành phải chấp nhận. Vì lý do đó mà anh không hề vui vẻ khi sắp kết hôn, thậm chí ngay cả thời khắc quan trọng nhất Tư Ý tuyên bố đính hôn cũng vắng mặt.
Không có lửa thì sao có khói, trước khi rời giường, Khương Tư Ý đã đọc được tin này, quả thật tức điên lên.
“Mẹ, mẹ!” Cô ta chạy xuống nhà, “Mẹ, mẹ đã đọc báo chưa? Những người này quá ghê tởm, có thể chặn hết toàn bộ được không?” Giang Cung Thư xuất thân trong gia đình quân đội, lúc còn trẻ đã từng làm quân nhân. Dù trở thành phu nhân toàn chức sống an nhàn hơn hai mươi năm, thế nhưng trên người vẫn còn khí chất phóng khoáng hào hùng và khí phách “người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta thì nhổ cỏ tận gốc”.
“Khắp mạng xã hội đều đang đồn đại, chặn sao cho hết? Con gấp gáp gì chứ, toàn là báo chí viết linh tinh. Con bị chó cắn một phát là con phải cắn ngược lại sao? Không sợ miệng dính đầy lông hả?”
“Nhưng mà mẹ à...” “Đủ rồi! Bây giờ con trả lời những bình luận kia hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả, chi bằng tìm cơ hội xuất hiện cùng Nam Hách, dùng hành động thực tế đập tan mấy lời đồn nhảm đó.” Khương Tư Ý nghĩ cũng phải, “Mẹ, mẹ nói đúng. Bây giờ con sẽ hẹn anh ấy đi ăn cơm ngay đây.” Cố Nam Hách hoàn toàn không muốn ra ngoài “thể hiện tình yêu” vào lúc sóng gió thế này. Nhưng anh lại quá chán ghét sự nài nỉ của vị hôn thê, nên cuối cùng vẫn đồng ý đi với cô ta. Trong cửa hàng tổng hợp, đi ngang qua tiệm trang sức nào đó, Khương Tư Ý liền kéo Cố Nam Hách vào. Nếu đã đính hôn thì mua vài đồ trang sức cũng là chuyện nên làm. Các tiệm trang sức luôn thích dùng những lời quảng cáo trữ tình để gắn kết tình yêu giữa nam và nữ, ví dụ như “Mỗi một chàng trai chỉ có thể đặt một chiếc nhẫn kim cương đặc chế độc nhất vô nhị cho một cô gái.” Lời quảng cáo này làm rung động vô số nam nữ si tình, ví dụ như Khương Tư Ý.
“Chúng ta đặt một cặp đi Nam Hách.” Cố Nam Hách không có lý do gì để từ chối, nhìn ánh mắt khát khao của cô ta mà từ chối thì thật có lỗi. Anh là đàn ông, hẳn là nên nghĩ đến những việc này trước, thế mà anh lại chẳng chuẩn bị gì cả.
Khương Tư Ý rất vui vẻ chọn kiểu dáng và kích cỡ, nhưng đến lúc trả tiền lại xảy ra sự cố.
Nhân viên phục vụ hơi khó xử, nói: “Xin lỗi Cổ tiên sinh, ngài không thể đặt chiếc nhẫn này.” Khương Tư Ý nghi hoặc hỏi lại, “Sao lại không thể đặt?” Nhân viên phục vụ gượng cười, dò hỏi nhìn Cố Nam Hách, “Cổ tiên sinh, có phải... trước đây ngài đã từng đặt nhẫn rồi không?”
Nhân viên phục vụ vừa nói xong, Cố Nam Hách liền nhớ ra. Đúng là lúc trước anh đã từng đặt nhẫn kim cương.
Chỉ có điều, anh không chắc có phải đặt ở cửa hàng này không. Bởi vì lúc ấy thư ký đã đưa ra rất nhiều nhẫn kim cương mặc cho anh chọn lựa. Anh đã chọn một chiếc trong số đó. Nhưng anh không chắc lắm về phần thương hiệu của chiếc nhẫn. Bây giờ nói chuyện với nhân viên phục vụ, anh mới biết hóa ra là đặt ở tiệm này. Khương Tư Ý nghi ngờ nhìn sang Cố Nam Hách. Anh hơi ngượng, “Thế thì sang cửa hàng khác vậy, đặt càng to càng tốt, miễn em thích là được.” Nỗi ghen tuông cuộn trào như sóng biển trong lòng Khương Tư Ý, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra đáng yêu thuận theo như cũ. Cô ta biết điều gật đầu, không để Cố Nam Hách khó xử, mà còn xếp gọn nhẫn lại rồi đưa cho nhân viên phục vụ, “Làm phiền rồi, cảm ơn.”
Cố Nam Hách chủ động nắm tay cô ta, hạ giọng: “Xin lỗi, là anh sơ suất.”
Khương Tư Ý lắc đầu, tươi cười, “Em không quan tâm quá khứ của anh, bởi vì khi đó không có em. Em chỉ quan tâm tương lai của anh thôi.”
Cố Nam Hách vừa vui mừng lại vừa cảm động, đồng thời cũng không kìm được mà cảm khái: Nếu Tiểu Hi có thể hiểu chuyện bằng phân nửa Khương Tư Ý, biết phân nửa đạo lý, hiểu phân nửa tính tình của anh thì tốt biết mấy.