*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng giờ đây, anh không thể ngăn cản bất cứ đàn ông nào theo đuổi Phương Tiểu Hi, vì cô đã không phải của anh nữa rồi. Thấy Giang Phong Dật đã đi xa, hai chân Cố Nam Hách không nghe lời bước về phía chung cư. Anh có thể ra vào ở đây, chỉ cần quét thẻ là vào được. Đúng thế, trong tiềm thức của mình, anh chưa từng vạch rõ ranh giới gì với cô cả.
Phương Tiểu Hi đang đợi thang máy, nghe tiếng mở cửa ở phía sau thì bất giác quay sang nhìn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy là cả người cô run rẩy, ngay cả áo khoác tay trang cũng rơi xuống. Cô định cúi người nhặt2lên, nhưng trước đó phải giữ phần ngực trước. Vì thêm động tác này mà Cố Nam Hách đã giành được áo khoác. Hai người đứng mặt đối mặt nhau, khoảng cách không xa, Cố Nam Hách giơ áo khoác lơ lửng giữa không trung, Phương Tiểu Hi không dám cầm lấy. “Không cần?”
Bốn mắt nhìn nhau, Phương Tiểu Hi liền dời tầm mắt, chân lùi ra sau nửa bước.
Bộ dáng lộ nửa ngực của cô trước ống kính nhìn rất đẹp, nhưng lại khiến Cố Nam Hách quá nhức mắt trong thực tế. Anh tiến lên một bước, choàng áo khoác cho cô: “Nếu đã khoác thì khoác cho đàng hoàng vào, hơn nửa đêm ăn
mặc thế này, phần cổ gần như khoét đến6tận rốn, lỡ gặp phải thằng xấu nào, em nói xem em sẽ làm gì? Có kiện cáo lên tòa thì người ta cũng sẽ nói em cố ý quyến rũ người ta.” “...” Phương Tiểu Hi cạn lời, “Cổ áo đâu có khoét tới rốn, anh nói quá.” “Thế giờ em đi dạo một vòng ngoài đường đi, nếu không có thằng nào huýt sáo với em, anh sẽ theo họ em.” Phương Tiểu Hi lườm anh, không muốn nói tiếp.
Thang máy vẫn chưa xuống tới, Phương Tiểu Hi hơi sốt ruột. Con số bên trên nhảy từ lầu trên xuống lầu dưới, sau đó dừng lại ở tầng 20 thật lâu không nhúc nhích.
Cố Nam Hách lại ấn thêm vài cái, “Thang máy7này hỏng rồi hả?”
Lời nói vừa dứt thì nhân viên bảo trì bên bất động sản vội vàng chạy lại, “Thang máy hỏng rồi, bên trong còn có người.”
Phương Tiểu Hi: “...” Cố Nam Hách: “...”
Lại có thêm vài người bên bất động sản vội vàng chạy tới: “Đã báo cảnh sát, năm phút nữa đội cứu hỏa sẽ tới.” “Đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua bảo trì không có trục trặc gì cả mà, sao hôm nay lại không hoạt động?” “Bên trong có mấy người?”
“Hai người.” “Ôi bà nó, kẹt ở tận tầng 20 đấy. Tiểu Lý, cậu ở đây chờ đội cứu hỏa, chúng tôi leo thang bộ lên đó xem thử.” Mấy người bên bất động sản bàn bạc một4hồi rồi chia nhau làm việc, bắt đầu công tác cứu viện ngay lập tức. Thang máy kẹt ở tầng 20, có hai người đang ở trong đó là chuyện có liên quan đến mạng người.
Phương Tiểu Hi đứng cách đó xa xa. Cố Nam Hách không nói thì không sao, nhưng anh vừa nói thì cô lại cảm thấy mình ăn mặc thế này đúng là không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác. Hơn nữa nhân viên bảo trì bên bất động sản toàn là đàn ông.
“Đi bộ cầu thang được không?” Cố Nam Hách đề nghị.
Phương Tiểu Hi lí nhí nói: “Đây là chuyện của tôi. Anh còn chưa đi nữa sao?”
“Anh đi của anh, em đi của em, anh đâu6có bảo em cũng đi.”
“... Sao anh lại có thể ra vào?”
“Tại sao anh không thể có”
“Trả cho tôi.”
“Tại sao?”
“...” Phương Tiểu Hi không muốn đôi co với anh nữa, quay người nhấc váy đi sang lối cầu thang.
Cố Nam Hách lặng lẽ đi theo cô. Đi chưa được vài bước anh đã lên tiếng: “Anh nâng váy giúp em.”
“Khỏi.”
“Nhưng đuôi váy quệt xuống đất rồi, những chỗ bẩn sẽ giặt không sạch. Em còn phải trả cái váy này lại cho người ta đúng không?”
Phương Tiểu Hi không lời phản bác, khom người quấn đuôi váy thành một khối. Cố Nam Hách lại nhắc cô: “Làm vậy không được đâu. Loại vải đặc biệt này nếu quá nhăn là không có cách nào phục hồi nguyên trạng đâu, e rằng còn khó xử lý hơn cả vết bẩn nữa.”
Phương Tiểu Hi lo sợ nên thả đuôi váy xuống ngay. Chiếc váy dạ hội cao cấp này do Giang Phong Dật mượn giúp cô, dù có làm gì cũng không thể bôi nhọ tên tuổi Giang Phong Dật được.
Cố Nam Hách thấy cô không phản bác thì khẽ nhếch môi cười, sau đó tự nhiên cách đuôi váy giúp cô: “Đến đây đi, đừng ngại, em nhấc phần trước, anh nhấc phần sau, cố gắng giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.” Trong cầu thang nhỏ hẹp tối tăm, tiếng nói vang vọng, Phương Tiểu Hi không muốn lớn tiếng tranh cãi với Cố Nam Hách. “Đi nhanh đi, lát nữa đội cứu hỏa sẽ đi đường này đấy. Cứu người như cứu hỏa, chúng ta đừng cản họ.”.
Phương Tiểu Hi cau mày, nhưng không còn cách nào khác, cô cũng sợ mình sẽ làm trễ nải thời gian cứu người của đội cứu hỏa.
Cho nên, hai người kẻ trước người sau nhấc váy, nhịp bước đi lên.
Phương Tiểu Hi mang giày gót nhọn leo cầu thang, mệt gấp mấy lần, chân cũng phải chịu tội. “Dù sao cũng không có ai nhìn thấy, hay em cởi giày ra đi, như vậy đi bộ sẽ thoải mái hơn.” Cố Nam Hách đang nói thì chân phải của Phương Tiểu Hi mất trọng tâm trẹo sang một bên.
“Ôi...” Anh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo cô, “Em không sao chứ? Sao bất cẩn thế?”
Loại tiếp xúc thân thể mờ ám này làm Phương Tiểu Hi giống như bị điện giật. Cô uốn éo gạt tay anh ra, dịch sang một bên, “Không trật chân.” “Không trật chân thì may quá. Nếu mà trật chân thì anh phải cõng em rồi.”
“Ai cần anh công.”
“Em định bò lên trên đó à?”
“...” Bầu không khí lúc này làm Phương Tiểu Hi không tự nhiên. Cô không biết rốt cuộc Cố Nam Hách muốn làm gì nữa.
Cố Nam Hách kéo đuôi váy nói: “Cởi giày ra đi, vậy em có thể đi nhanh hơn.”
Phương Tiểu Hi bó tay hết cách, nhưng hai chân thật sự mỏi rã rời, cho nên cô quyết định cởi giày ra.
“Anh cầm giúp em, mau lên lầu thôi.” Cố Nam Hách giơ tay giành lấy giày của cô.