Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 640: Muốn chối bỏ cũng không được



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content


“Có lợi thì cứ dùng, không phải sao?” “Em...” Cố Nam Hách đứng lên, gập mạnh laptop lại, cầm áo khoác và chìa khóa xe, giận dữ đi ra ngoài, “Vậy em ở lại đây đi, thích ở bao lâu thì ở.”

“Này, này, này, Cố Nam Hách!” Khương Tư Ý tức giận, gạt toàn bộ đồ trên bàn xuống đất, kể cả máy tính của anh. Cố Nam Hách nghe thấy tiếng động phía sau cũng không quay đầu lại. Anh khẽ nhắm mắt rồi đi thẳng. Cô ta muốn làm gì thì làm đi. Nhân viên ở phòng làm việc ngoài đại sảnh rối rít ngẩng đầu lên nhìn vào. Sàn nhà bên trong bừa bãi, còn bà chủ tương lai quá hung hãn. Cuộc sống2sau này của bọn họ chắc không dễ chịu cho lắm. Có đồng nghiệp cúi đầu xì xào bàn tán, “Trước kia cứ tưởng cô ta là tiểu thư khuê các, hóa ra lại là một cô nàng chanh chua. Ông chủ tốt như vậy, sao lại gặp phải kiểu phụ nữ thế này chứ?”

“Hôn nhân gia tộc đấy. Giờ tôi đã hiểu vì sao Tiểu Hi phải ra đi rồi, tám phần là bị nhà ông chủ ép buộc.”

“Thật tội cho ông chủ của chúng ta. Tiểu Hi sáng suốt lắm chứ, cô ấy với Giang Phong Dật quá môn đăng hộ đối, lại không bị khuôn phép nhà quyển thể bó buộc. Thật là tốt.” “Đúng vậy. Tiểu Hi thật hạnh phúc, còn ông chủ của chúng ta... Ôi, đáng thương quá...” Mai Mai6nghe được tiếng bàn tán liền quay đầu lại hừ một tiếng, “Cô ta đang ra kìa, nói nhỏ thôi.” Khương Tư Ý nổi trận lôi đình lao ra từ phòng làm việc. Cố Nam Hách đi rồi, cô ta có ở đây cũng không có ý nghĩa gì. Nhìn thấy ánh mắt khác thường của mọi người bên ngoài, cô ta còn thấy mất mặt hơn gấp bội.

Cố Nam Hách, đây là anh ép tôi. Làm tôi khổ, tôi sẽ trả lại anh gấp trăm nghìn lần.

Ra bên ngoài, A Lực đang chờ ở cửa công ty. Cô ta đi qua ra hiệu mắt với A Lực. Tại góc tối tầng hầm đỗ xe của tập đoàn Cố Nghiệp, một chiếc Mercedes màu hồng không ngừng rung rung. Trong xe, một đôi nam nữ kích7động đang làm chuyện mà trẻ con không nên nhìn. Cả hai người mồ hôi đầm đìa, tận tình hưởng thụ màn thân mật cá nước.

Trong phòng vệ sinh khách sạn, Khương Tư Ý run rẩy lấy que thử. Nín thở chờ một phút, cô ta lo lắng lấy ra xem kết quả. A Lực vẫn đứng ngoài, chờ đến sốt ruột mới gõ cửa hỏi: “Cô chủ, thế nào rồi?” Bên trong còn chưa có tiếng trả lời, A Lực mở cửa đi vào, “Thế nào rồi?” Khương Tư Ý đưa que thử thai cho gã, rồi phiền não kéo quần đi ra ngoài.

A Lực nhìn que thử, phía trên có một vạch hồng đậm, còn có một vệt hồng mờ mờ nữa. Gã hoang mang, “Như vậy là sao?” “Anh nhìn không hiểu sao?”

“Tôi4không hiểu. Thể này là một vạch hay hai vạch?... Hay là một nửa gạch?” “Tự đọc đi!” A Lực lấy hướng dẫn ra đọc, rồi nhìn kỹ lần nữa. Gã cảm thấy nhức đầu, “Như vậy... vậy là... có sao?” Gã xoay người đi ra, vội chạy đến trước mặt Khương Tư Ý hỏi: “Cô chủ, vậy là em mang thai à?”

Gã không nói ra được cảm giác lúc này, hồi hộp, hoang mang, lo lắng, nhưng cũng không nén được sự hưng phấn. Thế mà gã lại sắp làm ba. Khương Tư Ý không hề vui vẻ, liếc gã chất vấn, giọng lạnh như băng: “Không phải đã nói anh phải dùng biện pháp phòng ngừa rồi sao? Sao lại thành thế này?” Chuyện này thì A Lực thật sự oan ức, “Cô chủ,6có lúc dùng hết rồi, mà em vẫn còn muốn...” Khương Tư Ý phát điên, “Vậy sao anh không chuẩn bị nhiều một chút?” A Lực cúi đầu, ấp úng nói: “Tôi chuẩn bị không hề ít.”

Khương Tư Ý phiền não đi đi lại lại. Không ngờ chỉ nói dối Phương Tiểu Hi mà lại thành sự thật. Cô ta có thai thật rồi! “Vậy em nói xem, làm sao bây giờ?” A Lực mù mịt luống cuống, nên làm gì bây giờ cũng không đến lượt gã quyết định. “Tìm một bệnh viện tư nhân để xử lý?... Không được, giấy không thể gói được lửa, bệnh viện lắm thấy nhiều ma, rủi ro bị phát hiện quá cao... Nếu không thì đi mua thuốc phá thai, uống luôn để phá...”

Tâm trạng A Lực như đưa đám. Xem ra, gã không giữ được đứa bé này rồi, “Không nên uống thuốc lung tung, tự mình mua lại càng không nên. Hay là em cứ đến bệnh viện đi.”

“Đến bệnh viện mà bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”

“Tôi đưa em đến bệnh viện ở nơi khác.”

Khương Tư Ý cũng sợ, không ngừng phản đối, “Không được, không được... Tôi có một cách, nhưng tương đối mạo hiểm, không biết có thể thành công không.” “Là ý gì?”

“Đẩy cho Cố Nam Hách.”

“?”

Nhìn ánh mắt khó hiểu của A Lực, Khương Tư Ý nói: “Bây giờ chỉ có thể chuốc thuốc Cố Nam Hách, rồi đẩy chuyện này cho anh ta. Đến lúc đó, gạo nấu thành cơm, anh ta không cách nào chối bỏ.”

A Lực không thể nào vui vẻ tán với quan điểm của cô ta, cũng chỉ có thể cảm thấy mừng vì đứa con này có cơ hội được giữ lại.

Bất chấp cảm giác của A Lực, Khương Tư Ý bày mưu tính kế, “Tiệc rượu ngày mai là thời cơ tốt nhất. Chuyện này phải làm thật nhanh, chậm là hỏng việc. Tiệc rượu ở khách sạn Kim Thành, anh đến đó trước đặt một gian phòng thật đẹp, chuẩn bị thuốc, đề phòng bất cứ tình huống nào.”

“Thuốc gì?”

“Anh nghĩ còn thuốc nào nữa?!” A Lực chợt hiểu, “Được, tôi biết rồi.” Khương Tư Ý bất chợt nhìn A Lực một cách thương yêu, “A Lực, con chúng ta có được chào đời hay không chính là nhờ cơ hội này. Đứa bé này có thể trở thành con cháu nhà họ Cổ là vận may của nó. Sau này nó sẽ được hưởng sự giáo dục tốt nhất, có tài nguyên lớn nhất, cả đời sống cuộc sống an nhàn, anh thấy sao?”

A Lực gật đầu, “Đúng vậy, còn tốt hơn nhiều so với quê nhà nghèo khổ của tôi. Đây là phúc đức của nó, cũng là phúc đức của tôi.”

“Anh còn có thể luôn luôn chăm sóc nó, nhìn nó lớn lên, nhìn nó thành tài.” “Được.”

Lễ mừng công của điện ảnh Thịnh Hoa, Tổng giám đốc Thịnh Hoa là một người vô cùng khoa trương, vung tiền như rác để tổ chức buổi tiệc. Ông ta mới đông đảo bạn bè trong giới thương nhân, vừa để gặp gỡ, vừa để thương lượng, quan trọng nhất là để khoe khoang.

Cố Nam Hách không ngờ Khương Tư Ý lại bước đến trước mặt anh, “Nam Hách, cuối cùng anh đã đến. Một mình em chán quá.”

Cô ta lại bày ra vẻ mặt thanh thuần vô tội, giọng nói dịu dàng mềm nhũn. Trước mặt mọi người, Cố Nam Hách không vạch trần cô ta, cũng không bận tâm vạch trần cô ta. “Em đi với ba.” Khương Tư Ý nở nụ cười nói, “Nhưng ba em đang nói chuyện kinh doanh với mấy chú bác, để em chơi một mình. Anh biết đấy, ngồi một mình thật là chán.”