*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão ta nghe vậy thì gật gù: “Phải phải, tôi nghe lời bà. Bây giờ tính sao đây?” “Bỏ xe lại, chúng ta đi đường tắt. Đưa người đến nhà thôn trưởng xong thì chúng ta cần tiền đi ngay, chuyện sau này không liên quan gì nữa.”
“Được.”
Dứt lời, lão ta nắm lấy dây thừng sau lưng Phương Tiểu Hi, dễ dàng lôi cô xuống xe. Đừng nhìn lão ta vừa gầy vừa thấp mà lầm, cho dù có tuổi nhưng sức lực rất khỏe, xách Phương Tiểu Hi nhẹ như xách gà con. Phương Tiểu Hi cuống quýt, hô lớn: “Chú à, thím à, tôi và hai người không thì không oán, tại sao hai người lại muốn trói tôi? Các2người làm vậy là đang phạm pháp đấy.” Lão ta không nói lời nào, ngược lại người phụ nữ lại khẽ cười, khoác lác mấy câu với cô: “Phạm pháp? Ha, chỉ cần chúng tao vào tới thung lũng này thì cảnh sát cũng bó tay, luật pháp cũng vô dụng thôi.” Phương Tiểu Hi tin lời bà ta. Trong câu chuyện của Nhiên Nhiên, cảnh sát trong thôn phát hiện ra Nhiên Nhiên có thể là cùng một phe với thôn dân.
Cô bị mang ra khỏi khoang xe, mặt trời bị rừng cây rậm rạp che lấp ánh sáng. Dưới bóng râm lành lạnh âm u, cô mới nhìn rõ được khuôn mặt của hai vợ chồng lão. Lão ta nhìn7sơ qua còn lớn tuổi hơn so với cô đoán, tóc bạc trắng xóa, da đen sì, nếp nhăn dày đặc trên mặt tạo thành vài lớp da không biểu cảm. Lão ta gầy khọm, môi thâm đen, khi nói chuyện răng lộ ra vết ố vì khói thuốc.
So với lão ta, người phụ nữ trông có vẻ trẻ hơn rất nhiều, tóc đen bóng loáng, bởi thành một búi sau gáy. Mụ ta có một đôi mắt tinh ranh, đường lông mày vừa mỏng lại vừa dài, xương gò má cao vút, môi mỏng, vừa nhìn đã biết là kẻ hám lợi. Mụ ta mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đỏ, trông khá tốt, hơn nữa còn có phần cầu1kỳ.
Những năm tháng đóng phim, nhờ vào bí quyết học thuộc lòng nên cô mới có thể thuộc được lời thoại. Cho nên có thể nói về mặt trí nhớ, cô khá xuất sắc. Chỉ trong chốc lát nhưng đột nhiên cô cảm thấy, người phụ nữ này có vài phần giống như người thanh niên chuyển phát nhanh đã bắt cóc mình.
Cô không biết người thanh niên đó là ai, có lẽ cũng không phải là nhân viên chuyển phát nhanh thật, nhưng cô có thể khẳng định đó là người do Khương Tư Ý tìm tới. Chuyện này nhất định có liên quan đến cô ta.
“Khương Tư Ý cho bà bao nhiêu tiền?” Phương Tiểu Hi cái khó ló cái7khôn, hỏi: “Chú à, thím à, cô Khương cho các người bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp mười lần. Hoặc các người chỉ cần báo số tiền, tôi sẽ trả ngay.”
Lão ta vừa muốn mở miệng, người phụ nữ đã lấy cây gậy vả vào miệng cô. “Câm miệng lại, trừ phi mày có thể biến ra tiền ngay bây giờ, còn không thì bà đây không tin.”
“...” Phương Tiểu Hi không còn cách nào khác. Nhưng có vẻ bọn họ không nhận ra cô Khương là ai nên chẳng hề có chút phản ứng. Lão già lối sợi dây thô đi về phía trước, hai tay Phương Tiểu Hi bị trói sau lưng nên không thể không đi theo. Phía0sau là người phụ nữ giơ gậy gỗ nhìn chòng chọc vào cô. Cô không đi, mụ ta sẽ lập tức đánh xuống. Cả người Phương Tiểu Hi đau đớn, một đòn vừa rồi đánh vào miệng đã khiến cô ngửi thấy mùi máu tươi, đôi môi cũng bị rách. Càng đi càng sâu, càng đi càng lạnh lẽo. Bầu trời vẫn một màu xanh, ánh mặt trời bị bóng râm che lấp, không xuyên qua được. Vùng núi Bàn Sơn thuộc địa phận công lập, vừa mới được kiến thiết, cho nên đường xe chạy hai ba tiếng đồng hồ chỉ bằng dân bản xứ đi vài phút đường mòn. Phương Tiểu Hi cảm thấy thật bất lực, bởi vì hai bên đường đi không phân được nam bắc. Cho dù có chạy, cô cũng không biết chạy hướng nào. Đi một lát, đột nhiên lão ta dừng bước, lắng nghe thật kỹ rồi cau mày nói: “Không xong rồi, có người đuổi theo.” Phương Tiểu Hi vừa nghe thấy đã lập tức ngẩng đầu, gân cổ hét lớn: “Cứu mạng, cứu mạng, cứu...” Người phụ nữ đập một gậy lên đầu cô. Trong chớp mắt, mắt cô nổ đom đóm. Cô cảm nhận được một dòng máu chảy từ đỉnh đầu, trượt qua lông mi rồi nhỏ giọt xuống đất. Người phụ nữ giơ gậy gỗ lên uy hiếp: “Câm miệng, mày mà kêu lần nữa, có tin tao cho một gây chết tươi hay không? Cùng lắm thì tao đây không bán!”
Nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của người phụ nữ, Phương Tiểu Hi không dám kêu gào nữa. Cô bước tới trước một bước những chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất. “...” Người phụ nữ gầm gừ, lại cầm cây gậy chọc vào hai chân cô: “Không dậy thì coi chừng tao đá mày xuống đấy!” Bên cạnh Phương Tiểu Hi là một sườn dốc gần như thẳng đứng. Cô nhìn một mảng xanh biếc, nếu lăn xuống dưới quả thật rất nguy hiểm. Bất kỳ bụi cây gai nào cũng có thể là nơi táng thân của cô. “Trốn mau!” Lão ta xốc Phương Tiểu Hi dậy, lủi vào lùm cây rậm rạp, chạy trốn nhanh như sóc.
Người phụ nữ theo sát bén gót, thỉnh thoảng còn đánh Phương Tiểu Hi một gậy: “Đổ gây rối, mấy năm nay tao làm ăn vẫn thuận buồm xuôi gió, làm gì gặp chuyện rắc rối chứ. Mày cho rằng cảnh sát có thể bắt được tạo à? Tao nhổ vào, đúng là đầu óc đơn giản. Lão Vương, nhanh lên, nhũn chân rồi sao?”
Lão Vương vừa chạy vừa gánh cô trên vai, bước nhanh hơn nữa.
Phương Tiểu Hi bị vác chòng chành. Lão ta chạy trốn quá nhanh, hơn nữa còn quen thuộc địa hình, chưa chắc gì người đuổi theo phía sau là cảnh sát, mà nếu là cảnh sát thì cũng không có cách nào bắt được họ.
Nếu đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu bi kịch của Nhiên Nhiên lặp lại trên người cô trước khi có được người khác cứu, vậy chi bằng cô tự sát cho xong. Nói đến cùng, sức lực phụ nữ trời sinh không bằng đàn ông. Cho dù cô thường xuyên đến phòng tập thể thao thì có ích gì, luyện tập võ nghệ cho vai diễn cũng có ích gì, cùng lắm cũng chỉ là vài động tác hoa tay múa chân. Nếu gặp phải kẻ tâm địa ác độc thật sự, vĩnh viễn sức lực phụ nữ không bao giờ thắng được đàn ông. Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên ở đây, gánh cả trăm cân củi khô chạy khắp núi cũng chẳng thành vấn đề, nói chi là vác một người mấy chục cân.
Người phụ nữ chạy một lát liền thở hồng hộc, kêu từ phía sau: “Cũng được rồi lão Vương, nghỉ một chút, nghỉ một chút... Ai ui, chân tôi, mệt chết đi được... Chúng ta đi cỡ này cũng đủ khiến bọn chúng lượn cả buổi sáng, ông nghe lại thử xem.”
Lão Vương dừng lại. Có điều dù sao lão ta cũng là người thường, chạy lâu như vậy cho nên khi dừng lại chỉ nghe được tiếng tim đập của mình. Lão lắc đầu, nói: “Không nghe thấy nữa, bọn chúng theo được mới lạ.”