*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay Tống Cảnh Du còn mang theo học trò, “Tần Nguyên có muốn thử không? Làm cây thấp phía trước, hướng một giờ, cậu xem xem.” Tần Nguyên nghe lệnh, đứng vào thể bắn rồi ngắm mục tiêu. Ngụy Nam lại lo lắng hỏi: “Kinh Ngư, sao cậu không tự làm? Tần Nguyên vẫn chưa thực chiến lần nào.” “Đây là cơ hội tốt cho cậu ấy thực luyện, diễn tập thực chiến hằng ngày cũng không bằng thực chiến thực sự lần này, Tần Nguyên, tìm thấy chưa?”
Tần Nguyên không nhúc nhích cũng không dám lơ là: “Tìm thấy rồi.” Tống Cảnh Du nói đùa: “Tên thối tha đó đã làm tới bước nào rồi?”
Tần Nguyên: “Đã nhào lên.” Tổng Cảnh Du: “Có nắm chắc hay không?”
Tần Nguyên hơi2do dự.
Tống Cảnh Du vừa nhìn là biết cậu học trò đang căng thẳng: “Không có gì phải căng thẳng cả, đừng bắn trúng chỗ hiểm là được.” Do tập trung cao độ nên mồ hôi hột túa ra đầy trán Tần Nguyên. Tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi kết quả của phát súng. Cổ Nam Hách luôn đi theo Đội đặc nhiệm Dã Lang. Anh đang đứng bên cạnh Tần Nguyên, nhìn theo góc bắn của Tần Nguyên, thấy lão già đen thui đang ngồi trên người Tiểu Hi. Trong lòng anh run lẩy bẩy, tế bào toàn thân đang gào thét gầm trời. Nếu suy nghĩ có thể giết người thì anh sẽ giết chết lão già đó hàng vạn lần.
Ngụy Nam vỗ vỗ vai Cổ7Nam Hách: “Nén giận, đừng lo lắng.”
Cổ Nam Hách hoàn toàn không thể kiềm chế được lửa giận, hơi thở chứa đầy phẫn nộ. Vào lúc này, Tần Nguyên là người chịu áp lực nhiều nhất. Do cậu đã chệch tay một lần, chính là vừa rồi lúc hai vợ chồng lão ta đang cãi nhau.
Tần Nguyên ngắm bắn cả buổi rồi chùn chân: “Đội trưởng Tống, hay là... anh bắn đi?”
Tống Cảnh Du nhìn chằm chằm cậu ta bằng ánh mắt tra hỏi.
“Khoảng cách khá xa, quá nhiều chướng ngại vật, hơn nữa khoảng cách giữa lão và con tin rất gần, tôi sợ sẽ làm con tin bị thương.” Ngụy Nam thúc giục: “Kinh Ngư, nhanh lên, cậu làm đi, còn rể rà nữa là Phương Tiểu Hi sẽ1thất thân đấy.” Mạng người quan trọng, liên quan đến đại cục, Tống Cảnh Du thấy Tần Nguyên mồ hôi đầy đầu, thất vọng thở dài, sau đó cầm súng vào vị trí. Định vị, ngắm bắn, bóp cò chỉ trong ba giây đồng hồ, “Pằng” một tiếng, đạn bay ra khỏi nòng súng, cắm vào lưng lão già chính xác không sai một li. Lão già ngã xuống đất, đau đớn lăn bò, rồi ngo ngoe bò dậy muốn chạy trốn.
“Đuổi theo!” Ngụy Nam lao ra như mũi tên, anh gạt lá mây rậm rạp dẫn đầu đuổi theo.
“Tiểu Hi, Tiểu Hi...” Cố Nam Hách vội vàng chạy theo sau. Anh mặc tây trang không ăn khớp với các chiến sĩ đặc chủng mặc quân phục tác chiến, nhưng lại7chạy nhanh hơn bất kỳ ai. Lão Vương bị bắt, lưng trúng đạn, máu tươi dầm dề, la đau oai oái.
Ngụy Nam dẫn theo hai người nữa truy bắt bà vợ lão Vương.
Phương Tiểu Hi nằm thoi thóp trên đất sình, đầu toàn máu. Tóc cô tán loạn ướt đẫm máu dính trên gò má nhìn rất đáng sợ. Quần áo thì rách bươm, mặc dù không rách đến nỗi không che chắn được cơ thể, nhưng dựa vào mức độ tàn tạ của quần áo cũng có thể đoán được trên người cô cũng chẳng có chỗ nào khá hơn. Cố Nam Hách lao đến bên cạnh Phương Tiểu Hi, “Tiểu Hi...” Anh vội vàng cởi áo vest khoác cho cô, “Tiểu Hi, không sao rồi, không sao rồi, đừng0sợ...”
Phương Tiểu Hi hơi thở đứt quãng, khẽ mở mắt cười mỉm với Cổ Nam Hách.
“Xin lỗi anh đã đến muộn, đừng sợ, không sao rồi.” Phương Tiểu Hi yếu ớt nhắm mắt lại, hàng lệ nóng hổi trào ra khóe mắt. Nếu họ không đến thì cô cũng không còn sức để phản kháng nữa. Cổ Nam Hách lấy áo vest bao bọc Phương Tiểu Hi rồi ôm cô vào lòng. Cơ thể Phương Tiểu Hi lạnh hơn cả băng, Cổ Nam Hách ôm cô, xoa cánh tay cô giúp cô làm ấm cơ thể. Cổ tay của đôi tay lộ ra ngoài của cô vẫn còn vết máu do bị dây thừng trói lại. Chú chó đánh hơi thè lưỡi dài, đi vòng quanh Phương Tiểu Hi như muốn nói cho chủ nó biết nó đã tìm được con tin rồi. Còn lão Vương cạnh đó đã bị khống chế, hai tay bị còng sau lưng.
Cổ Nam Hách phát điện xông lên đánh cho lão ta một trận tơi tả.
Sau lưng lão Vương bị trúng đạn nên đau đớn khôn tả, lại bị người ta đánh cho một trận nhừ tử, khóc lóc kêu cha gọi mẹ xin tha, “Xin ngài tha mạng, tha mạng, đừng đánh, đừng đừng đánh...”
Các đội viên Đội đặc nhiệm không ai tiến lên ngăn cản ngăn, xoay đầu nhìn sang nơi khác xem như không thấy. Lát sau Ngụy Nam bắt sống bà vợ lão Vương cũng bước đến. Anh đang báo cáo với Cố Thành Kiêu, “Lão Đại, hai người đều đã bị bắt sống.” Cố Thành Kiêu nói qua điện thoại: “Trước tiên phong tỏa tin tức, dẫn bọn họ đến thẳng Hồ Điệp Cốc.”
“Hồ Điệp Cốc, có phải anh coi trọng bọn họ quá rồi không? Đưa về đồn cảnh sát thẩm vấn không khác gì cả mà.”
“Khương Quân đã móc nối quan hệ với đồn cảnh sát rồi, tất cả đều đã được sắp xếp. Bên nhà mẹ Giang Cung Thư có quan hệ với quân đội, đã nhờ người hỏi thăm tin tức bên tôi từ trước.”
“Cái gì, nhà họ Khương ngang tàng vậy à?”
“Người ắt phải giao, nhưng trước khi giao người thì chúng ta phải mọi vài thứ từ miệng bọn họ.”
“Vâng lão Đại, tôi hiểu rồi. Bên Hồ Điệp Cốc vừa trống hai chỗ, vừa hay lấp vào.” Ngụy Nam cúp máy, về đội trở về doanh trại. Vừa đi anh vừa nhìn Tần Nguyên rồi nói, “Kình Ngư, mắt nhìn của cậu chẳng ra sao cả. Thằng nhóc này còn non lắm, rốt cuộc có được không vậy?” Tần Nguyên biết rõ hai đội trưởng đang thảo luận về mình. Đội trưởng Ngụy còn đứng trước mặt nghi ngờ hỏi, cậu cúi đầu, mặt đỏ hồng. Tổng Cảnh Du cười nói, “Ngụy Tử, có phải anh lại muốn tôi kể cho cậu ấy nghe chuyện anh lần đầu tiên thực chiến?”
“Cậu dám!” Ngụy Nam sốt vó.
“Cho nên ai ai cũng có lần đầu tiên, chúng ta nên cho bọn trẻ cơ hội. Nếu lúc trước lão Đại không cho chúng ta cơ hội thì chúng ta cũng chẳng có ngày hôm nay, anh nói đúng không?” Ngụy Nam sờ chóp mũi, quay sang nhìn Tần Nguyên. Cậu nhóc này sợ hãi cong lưng luôn rồi. “Này!” Ngụy Nam vỗ mạnh vào lưng Tần Nguyên, “Cậu được Đội trưởng Tổng ra mặt bảo đảm nên mới được ở lại, đừng có làm mất mặt Đội trưởng Tổng đấy.” Tần Nguyên thẳng lưng, trực tiếp chào quân lễ, “Vâng.” Tần Nguyên được Tổng Cảnh Du tuyển chọn khắt khe trong mấy ngàn chiến sĩ lính đặc chủng. Mặc dù cậu tuổi nhỏ, nhưng thắng ở chỗ cậu có độ nhạy bén cao về bắn súng. Lần đầu tiên Tần Nguyên bắn súng đã bắn được vòng số chín. Nếu bảo đó là do cậu ta may mắn thì không nói gì rồi, nhưng mười lần bắn liên tiếp mà tám lần đầu vào vòng số chín thì không đơn giản chỉ là may mắn. Mấu chốt chính là đó là lần đầu tiên cậu cầm súng.
Ngày đó khi tân binh nhập ngũ, đúng lúc Tổng Cảnh Du đến đội kiểm tra, thuận tiện dạy cho các tân binh bài học bắn súng. Lúc Tần Nguyên phấn khởi vì bản thân gặp “may mắn” thì Tống Cảnh Du đã chú ý đến cậu rồi.
Tần Nguyên có độ nhạy bén về bắn súng trời sinh, giống như khi xưa lão Đại coi trọng Tống Cảnh Du vậy. Khi đó lão Đại từng nói với anh rằng, có người trời sinh đã giỏi vẽ tranh, có người trời sinh đã hát hay, cũng có người trời sinh là đã có cảm giác với bắn súng. Đó gọi là thiên phú, thiên phú được sử dụng tốt sẽ trở thành điêu luyện.
Tống Cảnh Du nhìn Tần Nguyên bằng ánh mắt cổ vũ: “Cậu làm được, cố lên.”
Tần Nguyên xấu hổ cười, “Dạ, cảm ơn Đội trưởng Tổng.”