*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cổ Nam Hách lúng túng cười cười. “Cũng may cứu được, nếu không thì cả đời này của bạn gái cậu sẽ bị hủy hoại thôi.” Đề tài có phần nặng nề, y tá thương xót nói: “Mấy hôm trước có sản phụ vào đây. Ở nhà khó sinh, lúc đưa đến đây thì đã không ổn rồi, một xác hai mạng. Kết quả là người nhà sản phụ vứt cô ấy ở bệnh viện, không thèm đoái hoài tới.”
Cổ Nam Hách hơi bất ngờ, anh chưa từng nghe qua loại chuyện này, “Tại sao không đoái hoài tới?” “Chị thấy sản phụ đó cũng còn trẻ lắm, người đàn ông đưa cô ấy vào bệnh viện thì lớn tuổi. Mới đầu bọn chị còn tưởng đó là người lớn trong nhà, ai ngờ đâu đó chính là chồng của sản phụ.2Một xác hai mạng, người đàn ông đó cũng chẳng quan tâm, vứt hai mẹ con họ ở bệnh viện không ngó ngàng tới. Sau đó trưởng làng xuất hiện, đưa hai mẹ con họ về chôn cất.”
“Chắc chắn cậu bất ngờ lắm đúng không? Ôi, bọn chị nhìn thấy mấy loại chuyện kiểu này như ăn cơm bữa, chẳng có gì lạ cả. Dù sao số người được đưa ra đây rất ít. Ở trong làng, người ngoan ngoãn ở lại sinh con nhiều không đếm xuể, có người còn bị nhốt hơn mười năm mới có thể đi qua đi lại trong sân. Ở nhà sinh con lỡ như xảy ra chuyện thì cũng tìm đại chỗ nào trên núi chôn cất thổi, đáng thương lắm.”
“Bạn gái cậu xui xẻo gặp phải loại người đó, nhưng tính ra cũng còn7may mắn lắm mới được các cậu cứu ra. Nếu những cô gái này có bị đưa vào đó, dù có cơ hội trốn cũng trốn không thoát.” Trong lúc tán dóc, y tá đã thay đồ bệnh nhân cho Phương Tiểu Hi xong, “Xong rồi, cậu ở đây cùng cô ấy đi, chắc cô ấy sợ hãi lắm.”
“Cảm ơn.”
Y tá rời khỏi phòng bệnh, lúc này phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ. Cố Nam Hách ngồi cạnh giường nhìn Phương Tiểu Hi vết thương chồng chất, rồi nghĩ đến những lời y tá nói vừa nãy mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ướt cả lưng áo.
Phương Tiểu Hi vẫn hôn mê, báo cáo xét nghiệm máu cho thấy trong máu có thành phần thuốc mê, với lại đầu va vào vật cứng nên não bị chấn động nhẹ,1đây là lý do khiến cô hôn mê bất tỉnh. Còn trên người cô, làn da vốn trắng như bạch ngọc thì không có chỗ nào nguyên vẹn cả, không phải vết thương thì là vết bầm.
Cổ Nam Hách nhìn Phương Tiểu Hi mà trong lòng đau đớn không thôi.
Khuya hôm qua, cảnh sát vẫn tìm kiếm khắp thành phố, nhưng không thu hoạch được gì. Anh không thể chờ được nữa nên trời tờ mờ sáng đã đến Thành Để.
Bên cảnh sát còn chưa có manh mối thì bên Cố Thành Kiêu đã hành động từ lâu.
“Anh Hai, em...”
“Đừng nói gì cả, bây giờ cậu nhanh chóng đến nơi này, Ngụy Nam và Tổng Cảnh Du đang ở bên đó, có thể sẽ có tin về Phương Tiểu Hi.”
“Nơi nào?”
“Trực thăng sẽ đưa cậu đến đó.” Vì vậy Cố Nam Hách7đi theo Cố Thành Kiêu đến sở chỉ huy Đội đặc nhiệm, sau đó ngồi trực thăng đến căn cứ bí mật của Đội đặc nhiệm Dã Lang ở vùng núi Tây Bắc. Căn cứ Tây Nam quanh năm đều được cây cối dày đặc bao phủ, từ trên không nhìn xuống hoàn toàn không tìm thấy nơi chốn, vệ tinh cũng không thể định vị. Đến đón Cố Nam Hách là Tống Cảnh Du.
“Anh rể, đã tìm thấy Phương Tiểu Hi chưa?”.
“Chưa, nhưng lúc tuần tra trên máy bay, bọn anh phát hiện một xe hàng có dấu hiệu khả nghi. Từ buồng xe hàng luôn có vật ném ra giống như đang cầu cứu. Xe hàng từ hướng đông nam chạy tới, trùng khớp với hướng đi của chiếc xe vận chuyển sau khi Phương Tiểu Hi bị bắt cóc.”
Tổng0Cảnh Du sải bước rất nhanh, Cổ Nam Hách cũng vội vàng theo sát: “Xe hàng? Ý anh là Phương Tiểu Hi bị di chuyển?”
“Đúng vậy. Xem ra đây là vụ bắt cóc có kế hoạch chặt chẽ. Bọn côn đồ đã vạch rõ kế hoạch di chuyển con tin như thế nào. Nhưng với tình hình hiện giờ, có thể kẻ dàn xếp phía sau không cẩn thận chặt chẽ như vậy. Điều này chứng tỏ mục đích của bọn bắt cóc không phải để tống tiền mà giống trả thù hơn. Sau khi bắt cóc thành công thì bọn họ đã di chuyển con tin ngay.”
Cổ Nam Hách không hiểu: “Ai dám tiếp tay chứ? Biết rõ đây là phạm pháp nhưng vẫn tiếp tay?”
Tống Cảnh Du: “Kẻ bằng lòng tiếp tay phần lớn chính là bọn buôn người.”
Cổ Nam Hách: “Bọn buôn người? Ý anh là... Phương Tiểu Hi hiện đang trong tay bọn buôn người?”
Tống Cảnh Du: “Trước mắt đây chỉ là suy đoán của bọn anh. Lão Đại ra lệnh bọn anh tức khắc phải giải cứu con tin và bắt sống nghi phạm. Nhưng bọn anh vẫn chưa báo cáo cho cấp trên về hành động lần này, đây chính là tiền trảm hậu tấu.” Cố Nam Hách: “Vậy các anh sẽ ra sao?” Tống Cảnh Du vỗ vai Cố Nam Hách: “Nhiệm vụ tiền trảm hậu tấu chỉ được thành công không được thất bại. Lên xe nhanh lên, chúng ta lập tức đuổi theo ngay.”
Trong khoảng thời gian này, Ngụy Nam và Tổng Cảnh Du đều đang ở căn cứ mật Tây Bắc huấn luyện tân binh. Sau khi nhận được thông báo của lão Đại thì họ xuất phát đuổi theo từ căn cứ, như vậy sẽ nhanh hơn cảnh sát nhiều.
Giữa đường Tống Cảnh Du lại nhận được tin báo nguy, Trung tâm báo án vừa nhận được tin báo nguy từ trạm thu phí, có một chiếc xe hàng loại nhỏ vừa xông qua cửa khẩu, dường như trong xe có điều bất thường. Hiện phía cảnh sát đã xác định được vị trí của trạm thu phí, nếu không có gì bất trắc thì sẽ đuổi kịp trong vòng sáu tiếng đồng hồ. Ngụy Tử, chúng ta phải nhanh lên, lão Đại nói cần ít nhất bốn tiếng đồng hồ thẩm vấn nghi phạm.”
Lúc ấy Cổ Nam Hách không biết mục đích của Cố Thành Kiêu là gì. Anh chỉ biết miễn là anh Hai ra tay thì không có chuyện gì không làm được. Phương Tiểu Hi được cứu thành công, hai kẻ buôn người cũng đã bị tóm cổ. Cố Nam Hách lờ mờ cảm thấy có lẽ anh Hai muốn tạo cơ hội cho mình và Phương Tiểu Hi ở chung nên đưa Phương Tiểu Hi vào bệnh viện địa phương.
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng u ám. Thị trấn bên ngoài Đại Sơn vào đêm dù đã tối mờ, nhưng lại không giống màn đêm mịt mù nặng nề của thành phố. Buổi tối ở đây mờ ảo, không có đèn đường cũng không có đèn đuốc nhà nhà, chỉ có trăng sao lấp lánh. Cảnh đêm nơi đây đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở, song, tội ác ở nơi đây cũng khủng bố đến nỗi làm người ta hít thở không thông.
Cổ Nam Hách ngồi trước giường bệnh, ngắm nhìn Phương Tiểu Hi đang hôn mê. Đỉnh đầu cô bị cạo một khoảnh tóc, miệng vết thương đã được bằng lại, cả đầu đều quấn bằng vải lưới. Anh nắm lấy tay cô, tay cô toàn vết sẹo, móng tay đen sì, có thể tưởng tượng được lúc cô bíu lấy mặt đất có bao nhiêu sợ hãi và bất lực. Đột nhiên có người gõ cửa phòng bệnh.
Cổ Nam Hách đứng dậy mở cửa, thì ra là bác sĩ trực ban dẫn hai cảnh sát đến, trong đó có một người là Đội trưởng Hà của thành phố B đang phụ trách vụ án của Phương Tiểu Hi.
Đội trưởng Hà vừa thấy Cổ Nam Hách thì rất ngạc nhiên, sau đó mới nói: “Ông Cổ, tôi đã đọc bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô Phương, hiện tại cô ấy đã ổn chưa?” “Còn chưa tỉnh. Đội trưởng Hà, cô ấy là người của công chúng, để tránh dẫn đến phiền phức không đáng có, xin ông nhất định phải giữ bí mật.” “Đương nhiên, Cục trưởng đã đích thân ra lệnh phải giữ bí mật để cô Phương an toàn dưỡng thương. Sau khi xác định cô ấy không sao, tôi phải đi trở về gặp mặt Thủ trưởng Cổ ngay lập tức.” “Ông vất vả rồi.”