*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khỏi đi, biết em bình an nên anh đã đặt chuyến bay lúc tám giờ rồi, anh phải ra sân bay ngay đây.” “Sao nhanh thế?” “Ừ, cả đoàn hơn trăm người đang chờ anh về quay phim.”
Phương Tiểu Hi nghẹn lời, đương nhiên cô biết tình huống này bất đắc dĩ thể nào. Mọi người đang đợi mình anh, anh không đến thì không thể quay chụp, đủ loại phí phim trường, phí nhân viên, kéo dài thêm một ngày thì sẽ đốt cháy số tiền thêm một ngày. Mà Giang Phong Dật đang gánh áp lực rất lớn mới có thể về nước một chuyến.
“Giờ em đừng nói gì cả, chờ anh làm xong việc rồi chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng được không?”
“Da.” Giang Phong Dật ra ngoài chào tạm biệt2Dương Mạn và những người lớn rồi vội vàng rời đi. Bác gái Cả lặng lẽ nói với Dương Mạn trong phòng bếp: “Chị thấy thằng nhóc Giang Phong Dật này được đấy chứ, không hề ra vẻ đại minh tinh, đối xử với Tiểu Hi cũng tốt. Bát cơm trong giới giải trí khó kiếm lắm, cũng loạn nữa, hay là bảo Tiểu Hi lui về giúp chống dạy con đi.” Mợ Út định cư ở Singapore nên không rành về minh tinh giải trí trong nước, nhưng cũng nghe nhắc đến ngôi sao lớn như Giang Phong Dật, “Phải đấy, em cũng biết Giang Phong Dật, tác phong đàng hoàng, kiểu đàn ông này luôn được nhiều cô gái hoan nghênh, nên kết hôn sớm mới giữ chặt được.”
Dương Mạn cau mày, “Không7thể bỏ qua chuyện bát tự, còn quen nhau chưa được bao lâu, nói chuyện kết hôn thì sớm quá. Với lại những điều đó chỉ là nghe nói, chị còn chưa hiểu rõ con người cậu ta nữa.” Bác gái Cả hỏi tiếp: “Thế còn Cổ Nam Hách thì thế nào? Cậu ấy là sếp cũ của Tiểu Hi hả? Còn có scandal với Tiểu Hi nhà mình nữa, chị thấy không đơn thuần là sếp đâu?”
Dương Mạn thở dài, chị dâu đúng là tinh mắt, “Ôi, đến nước này em đành nói thật với mọi người vậy. Nam Hách và Tiểu Hi đã từng hẹn hò một khoảng thời gian. Nam Hách đúng là không có gì phải nói cả, đối xử tốt với Tiểu Hi, cũng đối xử tốt với em. Bọn1nó vốn đã tính đến chuyện kết hôn, đáng tiếc, cậu ấy là con trai của Cô Giang.”
“Cô Giang? Là cấp trên của Phương Diệp khi ấy à?” Bác gái Cả vẫn còn ấn tượng chuyện cũ.
“Đúng vậy, lúc năm mới Tiểu Hi có đến nhà họ Cổ một chuyến, còn làm mẹ người ta tức đến nhập viện. Em có đến bệnh viện thăm hỏi, kết quả gặp được Cô Giang. Cho dù không có chuyện của Phương Diệp thì dòng dõi như nhà họ Cổ cũng không vừa mắt nhà em, huống chi còn thêm chuyện của Phương Diệp. Mẹ con chúng em cũng tự mình hiểu mình, Tiểu Hi đã chia tay với nó rồi. Sau khi em đi Singapore mới nghe nói con bé quen với Giang Phong Dật, trước sau7cũng đã hơn nửa năm rồi. Em thấy Tiểu Hi cũng đã buông bỏ chuyện cũ, nhưng hình như Nam Hách thì không. Khó khăn lắm cậu ấy mới đính hôn nhưng cũng thất bại rồi.”
Bác gái Cả nghe thể thì thở dài thườn thượt.
Dương Mạn dặn dò: “Lát nữa đừng nhắc tới chuyện này trước mặt Tiểu Hi.”
“Hiểu rồi.”
Vợ chồng lão Vương vừa vào Hồ Điệp Cốc, chỉ vừa nhìn thấy nhóm trong phạm đang ở chỗ một tấc đất xa xa kia thì đã sợ hãi mà khai hết toàn bộ rồi, ngay cả thẩm vấn cũng được lược bỏ.
Cố Thành Kiêu vốn tranh thủ hai tiếng đồng hồ, định tự mình thẩm vấn, nhưng không ngờ hai kẻ miệng hùm gan sứa này không chờ anh tới thẩm vấn đã tự khai0tất tần tật những chuyện thiếu đạo đức mà bản thân đã làm.
Hóa ra A Lực và người đàn bà này là họ hàng xa. A Lực bắt cóc Phương Tiểu Hi xong thì chuyển người ngay cho bà ta.
“Trời tạo nghiệt mà, tôi đã rửa tay không làm nữa rồi, là cháu trai tôi cứ bắt tôi phải giải quyết chuyện này. Tôi nghĩ trưởng làng đang cần đứa con dâu nên định làm mới cho bọn trẻ, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Bà ta liên tục khóc lóc tố cáo, biển hành vi buôn bán phụ nữ trái phép thành chuyện mai mối, lớn lối kêu oan: “Cái gì buôn bán lừa gạt chứ, tôi bắt cóc người sao? Tôi có nhận tiền đâu? Tôi chẳng lừa chẳng gạt cô gái đó, sao gọi là lừa gạt chứ? Trung gian chẳng có tiền giao dịch thì sao nói lại nói buôn bán chứ? Chúng tôi đúng là oan quá mà.”
Cố Thành Kiêu đen mặt, không giận mà uy: “Bỏ cái trò ấy đi. Đã thừa nhận chuyện này thì kể rõ chi tiết những chuyện đã làm trước đây đi.”
Bà ta thấy tình hình không xong thì la lối khóc lóc: “Không có mà, không có mà, tuyệt đối không có mà.” “Vừa rồi là ai đã nói rửa tay không làm rồi" hả? Tay bà không dơ thì rửa cái gì? Tôi thấy lòng dạ mấy người quá bẩn có rửa cũng không sạch.” “Không có, không có mà.”
Cố Thành Kiêu quăng ra một danh sách gồm ba tờ giấy, “Nhìn kĩ bức hình trong danh sách này, nhớ lại từng người một, nhớ ra rồi thì nói ra người hiện đang ở đâu.”
Lão Vương và bà vợ vừa nhìn thấy danh sách đó thì ngu người: “Không biết, chúng tôi không biết.”
“Trước mặt tôi không có những câu như không quen, không biết hay không nhớ. Nghĩ thật kĩ, nghĩ thông suốt rồi thì nói tiếp.”
Dù sao vợ chồng lão Vương cũng là hai kẻ vô văn hóa, thấy cảnh sát thì sợ tè ra quần, chứ đừng nói đến chuyện gặp phải vị Diêm vương này. Giọng nói trầm thấp nhưng kích thích tư duy của Cố Thành Kiêu đã đánh mạnh vào tâm tự họ, làm họ không thể ngụy biện.
Sau hai tiếng đồng hồ, cảnh sát nhận được thông báo, đã biết được tung tích của hai mươi ba người bị mất tích. Trong số người mất tích này, thời gian mất tích lâu nhất là ba mươi năm, ngắn nhất là ba tháng.
Mà những người này chỉ là những người mà vợ chồng lão Vương có thể nhớ được. Còn những cô gái họ đã quên mất vẫn không rõ tung tích, không rõ sống chết. Buổi tối, Cố Thành Kiêu nhận được điện thoại của cố Nam Hách, “Anh Hai, có rảnh ra uống rượu không?” “Không xã giao, không uống rượu.” “Thế thì tới nói chuyện với em đi, được không?”
Cố Thành Kiêu nghe giọng nói đầu bên kia điện thoại thì không đành lòng: “Địa chỉ.”
Khách sạn Hồ Loan, trong nhà hàng trên tầng đỉnh. Cổ Nam Hách ngồi một mình trên sofa, vừa uống rượu vừa ngắm cảnh đêm ven hồ.
Hiện tại rất đúng lúc, chuyện ác Khương Tư Ý làm đã bị vạch trần, người bị bắt cóc lại là Phương Tiểu Hi, chắc chắn anh chính là tiêu điểm theo dõi của các phóng viên. Anh không dám đi chỗ nào khác, ngay cả nhà cũng không dám về, nghĩ tới nghĩ lại chỉ có chỗ này là an toàn nhất.
“Ting”, thang máy mở ra, Lâm Thiển bước ra trước, “Sao rồi sao rồi, hòa hảo với Tiểu Hi chưa?” Cổ Nam Hách đần mặt, nghi ngờ nhìn Cố Thành Kiêu. Cố Thành Kiêu cũng bó tay với Lâm Thiển, giơ tay vội vã giữ lấy vai cô, “Em đừng có hấp ta hấp tập thể được không?”
Lâm Thiển: “Em đang quan tâm họ đấy thôi. Chú Út này, chú nói nhanh đi mà.”
Cố Nam Hách ủ rũ gục đầu, “Bọn em giờ hòa hảo thì xem là gì? Cô ấy thành cái gì mà em lại thành dạng nào?”
Lâm Thiển ngẫm nghĩ, cũng đúng, giữa hai người còn cách một Giang Phong Dật, không thể tùy tiện làm tổn thương người ta. “Ngay cả một lời hứa mà bọn em cũng không dám nói. Cô ấy không dám và em cũng không dám.” Lâm Thiển thấy bộ dáng buồn bã của Cổ Nam Hách thì quay sang nhìn Cố Thành Kiêu: “Không còn cách nào khác nữa sao?”