*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Tiểu Hi nổi danh vang dội, thể là người đại diện như Lâm Thiên đương nhiên cũng có tiếng.
Lâm Thiển là một người mới thật sự, vừa vào nghề, lại trẻ tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm. Chỉ dựa vào cô cũng có thể nâng đỡ Phương Tiểu Hi nổi tiếng lần nữa thì căn bản chẳng ai tin. Cho nên, người trong nghề đều đang suy đoán, mặc dù Phương Tiểu Hi rời khỏi Minh Nghiệp, nhưng trên thực tế không hề rời xa Cổ Nam Hách. Lâm Thiển là chị Hai của Cố Nam Hách, chẳng qua là anh đang dẫn dắt Phương Tiểu Hi theo một cách khác mà thôi.
Nhất thời, không ai không biết, không ai không hay lời suy đoán truyền miệng này.
Sau đó tin này2truyền khắp mạng xã hội, nói như đây chính là sự thật tận mắt chứng kiến. sức tưởng tượng của đám cư dân mạng bắt đầu thăng hoa, bàn tán liên tục về chuyện này _ “Tôi có tin chuyện Phương Tiểu Hi và Cố Nam Hách chưa từng quen nhau.” – “Mặc kệ trước kia bọn họ có quen nhau hay không, dù sao bây giờ Phương Tiểu Hi cũng đang hẹn hò với Phong ca rồi.” _ “Chia tay rồi thì đừng vương vấn nữa. Người yêu mà có lợi ích chung thì khi chia tay thường không phân rõ ràng. Thảo nào vị hôn thê lại ghen ghét.”
- “Vị hôn thể không phải người trong giới cho nên không biết kiểu chung sống của người trong giới. Chẳng phải7các cặp vợ chồng trong giới giải trí đều giả đò đằm thắm hòa thuận bên ngoài, nhưng đằng sau cánh cửa thì mỗi người đều có niềm vui riêng của mình đó sao? Vợ chồng còn vậy, huống chi là người yêu.”
_ “Tôi không hiểu, chẳng lẽ không ai phát hiện Lâm Thiên sinh ra là để làm người thắng cuộc hay sao? Cuộc đời của cô ấy gặp trở ngại gì cũng thông qua thật dễ dàng.”
_ “Đúng đúng đúng, những gì Lâm Thiển trải qua mấy năm nay có thể gọi là kinh điển phản công vậy. Hai nhân vật huyền thoại ở chung với nhau thành ra chuyện huyền thoại nào cũng cảm thấy hợp lý.”
Chuyện gì cũng có hai mặt, khi Phương Tiểu Hi nhận được sự1yêu thích từ fans hâm mộ thì đương nhiên cũng sẽ có nhiều người chống đối.
Cô đã tập mãi thành quen những chuyện này, cho nên chỉ quan tâm đến công việc, tập trung hoàn thành những việc bị trì hoãn khi nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Vả lại, chỉ có bận rộn mới có thể khiến cô trốn tránh được sự theo đuổi dai dẳng của Giang Phong Dật và từ bỏ vương vấn với Cổ Nam Hách.
Hôm ấy, Phương Tiểu Hi chính thức vào đoàn để dự lễ khai máy.
Cùng tham dự còn có Hà Mộ Tình của Minh Nghiệp và đoàn đội tự lập của Lương Diệu Thần. Vai diễn của hai cô nàng là hai người bạn cùng phòng của nữ chính.
Sở dĩ bộ phim này có nghệ sĩ7của Minh Nghiệp tham gia là vì Minh Nghiệp đầu tư. Hà Mộ Tình ỷ mình là nghệ sĩ được Minh Nghiệp lăng xê nên rất khôn khéo ở trường quay, xuất hiện khắp nơi, chẳng những nịnh bợ Phương Tiểu Hi, mà còn chèn ép Lương Diệu Thần khắp chốn
Sau khi ký giả phỏng vấn riêng nữ chính nam chính xong thì phỏng vấn đến vai phụ. Hà Mộ Tình và Lương Diệu Thần được xếp ngồi chung với nhau. Ký giả: “Đây là lần đầu tiên Diệu Diệu đóng phim phải không? Cô có mong đợi gì đối với bộ phim này không?”
Lương Diệu Thần khiêm tốn trả lời: “Vâng, thế nên tôi rất hồi hộp ạ. Tôi không dám mong đợi gì đối với bộ phim, chỉ mong mình0có thể diễn tốt để không làm mọi người chậm trễ” Đây xem như là câu trả lời chính thức nhất. Từ khi ra mắt từ chương trình tuyển chọn tài năng đến giờ, phương diện trả lời phỏng vấn của Lương Diệu Thần đã có tiến bộ rất lớn.
Nhưng so với Hà Mộ Tình đã được bậc thầy vấn đáp chuyên nghiệp dạy dỗ thì câu trả lời của Lương Diệu Thần vẻn vẹn chỉ có thể xem là đạt tiêu chuẩn.
Hà Mộ Tình lập tức tiếp lời, cười nhẹ trêu chọc: “Em không cần khiêm tốn vậy đâu Diệu Diệu, rõ ràng em đã rất cố gắng mà. Vừa quay phim truyền hình vừa muốn học khóa diễn chuyên nghiệp, nỗ lực của em nhất định sẽ được đền đáp.”
Sắc mặt Lương Diệu Thần cứng đờ, cười ngượng. Mặc dù vẻ không vui của cô ta hiển hiện chưa tới một giây, thậm chí ký giả phỏng vấn chẳng ai chú ý, nhưng không lọt khỏi ống kính HD của máy quay. Ống kính HD đã bắt được biểu cảm nhấp nháy này của cô ta. Thợ quay phim phía sau ống kính rất thích hình ảnh đấu tranh gay gắt thế này, thậm chí đã nghĩ xong lời tựa cho cảnh này. Ký giả: “Hai cô có thể bật mí một chút về vai diễn trong phim không?” Hà Mộ Tình lại giành trả lời trước: “Tôi đóng vai bạn cùng phòng thời sinh viên của nữ chính, những cái khác thì không thể tiết lộ. Tóm lại vai diễn của tôi trong phim có vai trò hết sức quan trọng, đất diễn cũng rất nhiều.”
Ký giả: “Vậy đây có phải xem như là vai diễn đặc trưng vốn có không?”
Hà Mộ Tình gật đầu mỉm cười, “Cứ xem là thể đi. Bản thân tôi cũng mới vừa tốt nghiệp đại học một năm mà thôi, có lẽ không già hơn sinh viên là bao.” Rất nhiều ký giả và các nhà báo cũng chỉ hỏi tối đa hai câu, Hà Mộ Tình cầm một đống micro trả lời thành thạo điêu luyện những câu hỏi mà ký giả đặt ra, Lương Diệu Thần hoàn toàn chẳng chen vào được mấy câu. Ngoại trừ một số ít điểm mặt gọi tên Lương Diệu Thần trả lời câu hỏi, còn lại đều là Hà Mộ Tình trả lời. Ở ta rất dí dỏm, ký giả rất thích những minh tinh nói chuyện có nội dung như ả, đương nhiên sẽ đặt câu hỏi nhiều hơn.
Ký giả: “Chụp chung một tấm ảnh nhé.”
Thể là một màn kinh ngạc xuất hiện, Hà Mộ Tình vượt lên trước, khẽ vươn tay tự nhiên khoác vai Lương Diệu Thần, một cái tay khác thì chống nạnh, còn ưỡn ẹo duỗi chân, chẳng khác gì đang tạo dáng chụp ảnh cho tạp chí thời trang.
Lương Diệu Thần bị ả ta ép tới mức lùn một khúc thì thôi đi, mặt cô ta còn bị cùi chỏ của Hà Mộ Tình che khuất gần nửa mặt.
Bởi thế nên ống kính không thể chụp cận mặt Lượng Diệu Thần được, chỉ có thể dùng hình chụp chung. Mà hình chụp chung thì trông cô ta chẳng khác gì người giúp việc của Hà Mộ Tình, mặt mày xám xịt, còn khom lưng, nhìn sao cũng thấy xấu.
Trong phòng hóa trang sau hậu trường, Lương Diệu Thần tức đến mức đá vào ghế ngồi của mình, chửi bới: “Cô ta là loại tiểu nhân gì vậy, chỉ biết giở thủ đoạn sau lưng người khác.” Trợ lý vội vàng nhắc nhở, “Đây là nơi công cộng đấy, khắp nơi đều là tai mắt, em nói nhỏ thôi.”
“Em không nói nhỏ đấy.” Lượng Diệu Thần càng cao giọng hơn: “Chí ít em cũng dựa vào thử ống kính để đạt được sự chú ý của đạo diễn. Em có được vai diễn này là nhờ thực lực, còn cô ta thì sao, chẳng qua là nhờ vào Minh Nghiệp mà thôi. Tưởng ăn cơm nhiều hơn em mấy năm mà lên mặt kẻ cả hả, em khinh! Đồ đàn bà ghê tởm!”
Lúc này, Hà Mộ Tình vừa đi vào, ả ta ngạo mạn nhìn về phía Lương Diệu Thần, cố ý huơ huơ tay trước mặt cô ta, “Nhìn này nhìn này, đây là quà hôm qua Kim tổng tặng tôi đấy, cô có không?” “Cô cút đi!” Lương Diệu Thần giận dữ quát lên. “Ha ha, tôi không cút đấy, tôi dựa vào quan hệ của Minh Nghiệp để vào đoàn đấy thì sao, vậy cũng cần phải có chỗ dựa mà, cô có không? Hừ, còn thử ống kính, sao cô không van xin Kim tổng cho cô đóng vai nữ chính luôn đi!” “Hà Mộ Tình!”
“Này, chị đây ăn cơm nhiều hơn em mấy năm nên kinh nghiệm xã hội cũng phong phú hơn. Chị khuyên em nên diễn kịch cho tốt đi, ha ha ha ha.”
“Cô, cô, cô.” Lương Diệu Thần tức muốn nổ tung, không nhiều lời, liền cầm chiếc ghế bên cạnh lên, bỗng chốc phang vào đầu Hà Mộ Tinh.