Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 688



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
Trong đại sảnh, Lâm Thiển đang rửa mặt lau tay cho bọn nhỏ. Bọn nhỏ chơi đến nỗi cả người đầy mồ hôi bẩn thỉu, lòng bàn tay đều đen thùi lùi.

“Bảo các con đi đào lươn trong bồn hoa, đào được chữa hả? Chơi bẩn thế này, để xem ba các con xử các con thế nào?”

Nam Nam cười hì hì, đính chính: “Mẹ ơi, trong hồ nước mới có lươn, trong bồn hoa chỉ có giun thôi ạ.”

“... Lỡ nói sai không được sao? Con đào giun mà còn lý sự?” Lâm Thiển vắt khăn mặt, mau chóng lau mặt cho con gái, “Con nhìn con kia, thành mèo mướp rồi, bẩn như cô bé ăn mày vậy.” Nam Nam giống Lâm Thiển, là một cô bé2thẳng tính, bất cẩn lỡ miệng, “Lần trước ông nội dẫn chúng con ra hồ nước đào củ sen với bắt lươn, cả người toàn là bùn mà ông nội cũng chẳng mắng chúng con.” “Con...” Lâm Thiển vừa định dạy bảo thì thấy ông cụ đang chầm chậm đi xuống nhà dưới sự dìu đỡ của Cố Thành Kiêu, Cái giọng the thé của cô cứ thể kẹt ở cuống họng, “Lần trước là lần trước, lần này là lần này, hoa trong bồn đều bị các con đào tróc rễ luôn rồi phải không?”

Nam Nam thấy mẹ tức giận thì ngoan ngoãn ngậm miệng. Bắc Bắc lại hạ giọng: “Mẹ à, chúng con đào hoa thủy tiên, chúng con muốn lấy ra mấy cây để trồng vào7chậu, đây là bài tập cô giáo bảo làm ạ.” “...” Con trai bé bỏng của mẹ, chẳng lẽ mẹ không biết tự ái sao? “Các con chơi bẩn đến thế này mà còn lý sự hả?”

Nam Nam Bắc Bắc đồng thanh nói: “Là ông nội bảo đào trong bồn đấy ạ.” Lâm Thiển: “...”

Diệp Thiến Như từ phòng bếp đi ra, cố ý trừng mắt liếc ông cụ trên bậc thang, nói như tố cáo: “Đào đất đã là gì, lão ngoan đồng này còn dẫn hai đứa nhỏ đi mò cá nữa kìa. Ông ấy bảo tài xế dẫn bọn nhỏ xuống nước, còn mình thì ngồi thảnh thơi trên bờ câu cá sạch sẽ, làm mẹ tức chết đi được ấy.”

“Không chỉ vậy đâu, ông ấy1còn vây tường rào ở sân sau để dựng một cái chuồng gà, nuôi hai con gà đẻ trứng, rồi bảo hai đứa nhỏ ngồi xổm bên cạnh chờ gà mái đẻ trứng. Trời ạ, hai đứa nhỏ ra chuồng gà một chuyển, về tắm xong vẫn còn thối. Người ngợm con cháu người ta thơm ngào ngạt, còn con cháu nhà chúng ta thì toàn mùi phân gà.”

“Thành Kiều, Lâm Thiên, các con nói một câu phải trái cho lão cổ hủ này nghe đi, đây có phải là bọn nhỏ chơi đùa không?”

Lâm Thiển gật đầu như giã tỏi, cuối cùng cũng có một lần cô và mẹ chồng đứng cùng phe với nhau. Cô ra hiệu cho Cố Thành Kiêu bằng ánh mắt: Anh nói đi,7em không dám nói ba anh sai. Cố Thành Kiêu cười nhẹ một tiếng, chẳng những không trách ông cụ, mà còn oán trách Diệp Thiến Như, “Mẹ à, bọn nhỏ đang ở tuổi ham chơi, chờ chúng lớn hơn chút nữa thì bảo chúng xuống hồ nước chúng cũng không dám. Hơn nữa, bây giờ trẻ con có mấy đứa biết phân biệt lươn và giun chứ? Vậy mà trẻ con nhà chúng ta đã biết rồi.”

Diệp Thiến Như bất mãn tranh luận: “Con đắc ý lắm phải không? Trong hồ nước bẩn cỡ nào chứ, hai đứa nhỏ xinh xắn trắng trẻo vừa bước xuống liền thành tượng đất nhỏ. Còn cái chuồng gà kia nữa, vừa ra khỏi cửa sau đã ngửi thấy mùi phân gà0rồi.”

Cố Thành Kiêu và Cố Nguyên đã đi xuống nhà, Cố Thành Kiêu bể Nam Nam lên, ngửi bàn tay nhỏ xíu của cô bé rồi nói: “Đâu có thối đâu, vẫn thơm lắm mà. Nam Nam, nói cho ba biết, con lén lấy mấy quả trứng gà rồi hả?”

Diệp Thiên Như: “...” Lâm Thiển: “...”

Nam Nam quay lại nhìn bà nội, nói: “Bà nội, lúc bà ăn trứng còn bảo ôi, trứng gà hôm nay thơm thật cơ mà.” Diệp Thiến Như: “...” Lâm Thiển: “...” Bà nội vui cười hớn hở nghe bọn họ đấu võ mồm mà thật sự không nhịn được cười: “Trước đây ở gia tộc, ba anh em bọn nó không phải xuống ruộng bắt lươn thì lên núi lấy tổ chim, giấu giếm chuyện này thật mấy chục năm rồi.”

Diệp Thiến Như: “...” Lâm Thiển: “...”

Lâm Thiển rửa ráy cho bọn nhỏ xong liền bưng chậu rửa mặt vào toilet. Lúc đi ngang qua mẹ chồng, cô nói nhỏ với bà: “Thôi bỏ đi mẹ, bốn năm ông cháu bọn họ đoàn kết lại, chúng ta không nói lại đâu, ăn cơm thôi.”

Diệp Thiến Như không phục, hừ một tiếng. Cuối cùng trong nhà chỉ còn con dâu đứng về phía bà thôi.

Ban đêm ngủ lại, trong phòng ngủ chính, Nam Nam và Bắc Bắc nũng nịu với mẹ hồi lâu, báo cáo cảm nghĩ trong tuần này một lúc, vừa đến giờ ngủ là ngoan ngoãn về phòng ngủ ngay.

Ở nhà tổ, bọn nhỏ đã học được cách ngủ riêng, không cần người lớn vẫn có thể ngủ yên giấc.

Mặc dù ở đây ông bà nội và bà cổ đều thương bọn nhỏ, nhưng ông nội cũng đặt ra thời gian học hành và nghỉ ngơi cho cả hai. Bọn nhỏ chấp hành rất nghiêm túc, dần dà đã có thể ngoan ngoãn ngủ một mình. Bọn nhỏ vừa đi, Lâm Thiển đã hỏi ngay, “Anh và ba nói gì trong phòng sách mà lâu vậy?” Cố Thành Kiêu cười bí hiểm một tiếng.

“Thôi đi, không nói cho em biết thì thôi, em không thèm. Em chỉ hỏi anh một anh một câu thôi, em có thể quản chuyện của Lương Diệu Thần không?”

“Ngoài em ra thì chẳng có ai thích hợp quản chuyện này hơn.”

“Thật à?”

“Anh lừa em bao giờ chưa?”

Lâm Thiên cười cười, một giây sau lại cảm thấy đây quả thật là một cái hố, “Trị ngọn không trị gốc, chỉ cần Lương Diệu Thần vẫn còn ở bên Kim Trang Sùng thì chúng ta có giúp cũng phí công. Em nghĩ trước tiên phải làm cô ta rời khỏi Kim Trang Sùng đã. Nhưng rời khỏi ông ta ắt sẽ mất đi tài nguyên, chỉ sợ cô ta không nỡ thôi.”

Cố Thành Kiêu nhìn cô bằng ánh mắt khâm phục, “Ừm, phân tích rất có lý.” “Em định ngày mai sẽ hẹn Nam Hách nói chuyện, hỏi thử về tình hình bên Hà Mộ Tình, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà. Sau đó em sẽ gặp Lương Diệu Thần để nghe thử suy nghĩ hiện tại của cô ta. Còn Kim Trang Sùng, em cảm thấy em hoàn toàn không cần thiết phải tiếp xúc với ông ta, cho nên có thể mặc kệ.”

Cố Thành Kiêu cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không bất ngờ. Anh vẫn luôn biết vợ anh là một cô gái thông minh, nhưng không ngờ cô lại thấu hiểu thế này. Xem ra kinh nghiệm nghề nghiệp quả thật khiến cô trưởng thành rồi.

Chính vì không cần tiếp xúc với Kim Trang Sùng nên anh mới bằng lòng để cố đi giải quyết. Suy cho cùng thì Lương Diệu Thần vẫn là một cô bé, một người đàn ông lớn tuổi như anh đi qua hỏi chuyện riêng của cô ta cũng không tiện.

“Còn một điều nữa...” Cố Thành Kiêu nhắc nhở, “Ngoài chuyện của Lương Diệu Thần, lần này đám chú Tào tới còn là vì vấn đề về sức khỏe của chú ấy nữa.” “Vấn đề gì?”

Cố Thành Kiêu ôm ngực mình, dùng khẩu hình nói hai chữ. Lâm Thiển ngạc nhiên hỏi: “Cái gì? Ung thư phổi?”

Cố Thành Kiêu gật đầu.

“... Xem ra không khí trong lành ở Hải Nam cũng không thể ngăn chặn bệnh ung thư phổi này. Được rồi, em đã hiểu ý anh, chính là cố gắng đừng để chủ Tào biết việc Lương Diệu Thần được bao nuôi là thật, đúng không?”

Cố Thành Kiêu giơ ngón tay cái với cô, sống chung lâu ngày nên càng ăn ý.