*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nhiên bây giờ anh đang làm nhiệm vụ, không thể liên lạc, vì vậy cô thử gọi điện cho Cố Nam Hách. “Alo, chị Hai, tìm em có chuyện gì sao?”
“Bây giờ cậu có rảnh không? Đi cùng tôi tới một nơi nhé?”
“Ngại quá, em đang ở Hokkaido.”
“Hokkaido? Sao đột nhiên cậu lại tới Hokkaido? Trước đó cũng chẳng nghe cậu nhắc tới.” “Phải, em quyết định đột xuất thôi. Chị Hai, chị muốn đi đâu vậy?” Lâm Thiển suy nghĩ, nếu cậu ấy đã không ở trong nước thì nói ra cũng vô dụng, “Không có gì, cậu không ở đây thì tôi tìm người khác vậy.” Nhưng Lâm Thiển sực nhớ, không đúng, chẳng phải bây giờ Tiểu Hi đang đi cùng đoàn quay phim chụp hình ở Hokkaido sao. Cô2như bừng tỉnh. “Ấy, ấy, có phải cậu đi tìm Tiểu Hi không?”
Cố Nam Hách không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Lâm Thiên cười nhạo: “Rốt cuộc cậu cũng thông suốt, quyết định ra tay trước rồi hả?”
“Khụ, khụ, chị Hai, xin chị bỏ qua cho.” “Rồi rồi rồi, tôi không ép cậu. Tôi chưa từng thấy ai vừa rẩy rả vừa về chuyện như hai người vậy, đúng là xứng lứa vừa đôi mà. Thôi chúc cậu thành công.”
“Cảm ơn lời chúc của chị.”
Trương Khai lái xe một lát rồi dừng lại trong hầm đỗ xe của khách sạn. Chỉ là lần đầu tiến tới đây mà cậu ta đã quen thuộc với đường sá nơi này.
Thiếu phu nhân, đi được rồi.”
“Được, đi thôi.”
Hai người bấm chuông cửa. Vì không hẹn trước, cho7nên khi cửa mở ra, người bên trong và ngoài đều sững sờ.
“Ủa, cô là... nhân viên giao thức ăn?” Cô gái kia hỏi một câu mà ngay cả bản thân cô ta cũng thấy khó tin. Lâm Thiển nói: “Xin chào, tôi tên là Lâm Thiển. Tôi tìm Kim tổng bàn bạc chút chuyện.”
Cô là Lâm Thiển?” Cô gái quan sát tỉ mỉ Lâm Thiển từ trên xuống dưới.
“Phải.” Đồng thời Lâm Thiển cũng quan sát ngược lại cô gái kia. Cô có cảm giác cô gái này rất quen mắt nhưng lại không nhớ tên. Hình như cô ta là người đoạt giải trong cuộc thi bình chọn hoa khôi giảng đường nào đó.
Một cô gái như vậy xuất hiện bên cạnh Kim Trang Sùng cũng là chuyện bình thường.
“Tìm ông ấy1à?” Cô gái kia do dự, cảnh giác hỏi: “Cô có hẹn trước không?” “Tối đến đột xuất, làm phiền rồi.” Đang lúc nói chuyện, cửa thang máy mở ra. Lần này là nhân viên giao thức ăn tới.
Cô gái kia mở cửa nhận lấy túi đồ nhưng không có ý cho bọn họ vào, “Nếu không hẹn trước, vậy cô về đặt lịch hẹn rồi để lại phương thức liên lạc. Nếu Kim tổng đồng ý gặp cô thì sẽ gọi điện thông báo.”
Cô gái đó nói xong thì vội vã đuổi người.
Hiện giờ không ai lại không biết tiếng tăm lẫy lừng của Kim Trang Sùng. Mỗi ngày có biết bao cuộc điện thoại của những người quản lý như Lâm Thiên gọi đến tìm Kim Trang Sùng. Bọn họ tìm ông7ta đơn giản chỉ vì muốn đàm phán chuyện đầu tư vào các chương trình tiết mục, sau đó lăng xê nghệ sĩ. Cô ta còn lâu mới muốn có thêm đối thủ tranh giành tài nguyên.
Lâm Thiển thấy thể thì vội vàng nói: “Chúng tôi cũng đã tới đây rồi, nếu Kim tổng rảnh rỗi thì gặp một lần cũng được, không mất bao nhiêu thời gian đâu.” “Thời gian cả ngày hôm nay của ông ấy đều là của tôi, nếu bị cô chiếm rồi thì chẳng phải thời gian dành cho tôi sẽ ít đi sao?”
Lúc này bên trong truyền tới giọng nói của Kim Trang Sùng: “Lấy thức ăn thôi mà sao lâu quá vậy?” Lâm Thiển nhanh chóng hướng vào bên trong, hô lớn: “Kim tổng, xin chào ngài,0xin hỏi ngài có thời gian bàn bạc về chuyện của Lương Diệu Thần không?”
Vừa nghe tên Lương Diệu Thần, trên mặt cô gái kia đã hiện lên một tia ghen ghét: “Con tiện nhân đó còn mặt mũi gọi người khác đến đây đàm phán sao? Đi thì đi đi, còn đàm phán cái gì? Cô trở về nói cho cô ta biết, ở đó mà chờ bị kiện đi, tiền vi phạm hợp đồng cũng đủ để cô ta tán gia bại sản”
Nói xong, cô gái kia nổi cáu đóng sầm cửa lại, chặn Lâm Thiển ngoài cửa không cho vào. Mặc dù ở trong giới Lâm Thiển cũng có danh tiếng nhưng chẳng thể bằng núi dựa lớn của người ta.
“Thiếu phu nhân, làm sao đây?”
Lâm Thiên đang định lên tiếng thì đột nhiên cửa mở ra lần nữa. Lần này người mở cửa chính là Kim Trang Sùng. “Cô Lâm.” Kim Trang Sùng rất bất ngờ, khóe miệng lộ ra ý cười vui vẻ: “Tôi không ngờ cô lại đích thân đến đây đấy.”
Lâm Thiển nghiêm mặt lại, ông ta chẳng thể sửa lại cách xưng hô được sao?! Thôi, dù sao hôm nay cũng là cô đến cầu xin người ta.
Nghĩ một lát, cô lập tức thu lại vẻ mặt không vui, đổi sang hòa nhã: “Chào Kim tổng, xin lỗi đã làm phiền.” “Không phiền, mau vào đi.”
Cô gái phía sau không vui, hung dữ quệt miệng nhìn chằm chằm Lâm Thiển. Kim Trang Sùng vung tay lên, lạnh nhạt nói một chữ “Cút!”.
“?” Cô gái kia sửng sốt, hai tay còn đang ôm chiếc túi thức ăn, ngơ ngác đứng cạnh tường. Mắt cô ta dần ửng đỏ, nước mắt yêu kiều rưng rưng trong vành mắt, trông vô cùng uất ức.
Lâm Thiên hơi ngại ngùng, quay lại nhìn Trương Khai, Trương Khai cũng ngượng ngùng chẳng kém. Kim Trang Sùng bày ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười với cô gái kia. “Còn không cút mau?!” Cô gái kia tuy tức giận nhưng vẫn rất nghe lời, nổi giận đùng đùng bỏ cái túi xuống, sau đó cầm túi xách của mình lên, mang giày cao gót, đi thẳng. Thấy cô gái kia đã vào thang máy, Lâm Thiển không nhịn được nói móc: “Kim tổng thật lợi hại, có bản lĩnh hộ đến đuổi đi. Đúng là kinh nghiệm tràn trề.”
Kim Trang Sùng mặt không đỏ tim không đập, cười gật đầu một cái: “Cũng có thể nói như vậy. Ha ha ha ha, mời vào.”
Cô đi vào bên trong, ngay trước mặt là một đại sảnh, tầm nhìn và ánh sáng khá tốt. Chính giữa đặt một bàn làm việc rộng, đây nhất định là bàn làm việc của Kim Trang Sùng.
Lâm Thiển và Trương Khai ngồi xuống một bên bàn làm việc, Kim Trang Sùng tự mình rót trà giúp hai người, hoàn toàn lộ ra dáng vẻ chủ nhà.
“Kim tổng, tôi tới đàm phán chuyện của Lương Diệu Thần” Lâm Thiển vào thẳng vấn đề. Tay Kim Trang Sùng bưng tách trà ngừng một chút, sau đó làm như không có việc gì, nói: “Uống trà trước đã rồi hãy bàn bạc cũng không muộn.” Lâm Thiển nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Có liên quan đến chuyện hủy hợp đồng của cô Lương, không biết bây giờ ông định xử lý thế nào?” Kim Trang Sùng nở nụ cười tươi rói nhìn cô. Cho dù Trương Khai đang ở đây, nhưng ông ta vẫn không hề che giấu sự yêu thích của mình đối với Lâm Thiên, đó là một loại yêu thích có thể nhận ra được từ một ánh mắt nhìn. Thế nhưng một người trầm ổn như ông ta lại chẳng hề che giấu. Hoặc có thể ông ta không thể giấu nổi sự yêu thích này. “Khụ khụ!” Lâm Thiên thầm chửi đổng trong lòng nhưng trên mặt vẫn cố nhẫn nhịn: “Kim tổng, tôi là phận con cháu, có thành ý đến đàm phán với ông. Tôi hi vọng ông có thể cho chúng tôi sự tôn trọng tối thiểu nhất.”