*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hiện giờ vẫn chưa xác định ngày phẫu thuật, nhưng nếu có phẫu thuật thì cháu muốn ở bên cạnh ông. Cho nên sau khi xác định ngày xong thì cháu sẽ nói cho thím biết.” “Ừ, tôi hiểu. Giờ cô cũng đừng đắc chí quá, nên sửa thói kiêu căng trước đây của mình đi. Bây giờ đã xác định hình tượng cho cô xong rồi, làm tốt hình tượng thẳng thắn dễ thương, thoát khỏi hình ảnh ngang ngược vô lý, cô tự suy tính đi.”
Lương Diệu Thần liền sửa đổi bộ dáng cố ý ra vẻ cà lơ phất phơ của mình, thình lình ngồi thẳng lên, nghiêm túc đáp lời, “Dạ.” Hiện tại Lâm Thiên cũng được tính là sếp của Lương Diệu Thần, cho dù trong lòng Lương Diệu Thần có bằng lòng nghe lời Lâm Thiển2hay không thì cũng phải tỏ vẻ vâng theo.
“Thím, hôm nay nếu không còn việc gì nữa vậy cháu về trước đây.” “Về đi, ở bên cạnh ông ngoại mình nhiều một chút.”
“Vâng.”
***
Tại khách sạn căn hộ, trong văn phòng thông thoáng, màn cản sáng tự động trên tường pha lê từ từ hạ xuống, Kim Trang Sùng ngồi một mình trên ghế văn phòng, bình tĩnh nhìn ánh sáng cuối cùng từ từ biến mất trước mắt. Văn phòng chìm trong u ám. Ông ta nhắm mắt để chặn chút tàn dư ánh sáng thấu qua khe hở màn che ra khỏi tầm mắt mình. Vào lúc này, ông ta chỉ muốn ngủ cùng bóng đêm.
Nhiều năm qua với Kim Trang Sùng cũng tạm tính là suôn sẻ. Sau khi bỏ lỡ tình yêu đích thực thì ông ta cũng dập7dờn theo sóng. Ba mẹ bảo cưới vợ thì ông ta cưới, bảo sinh con thì ông ta sinh mà không hề nói năng câu nào. Chỉ là vợ ông ta đã sinh liên tục ba đứa con gái rồi, giờ tuổi đã cao, ông ta không ngờ bà vợ vẫn còn sinh được nữa.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào nhà họ Kim, nhất là ông bà cụ ở nhà. Cho nên, trong nhà cũng mắt nhắm mắt mở trước việc ông ta ngoại tình.
Kim Trang Sùng có rất nhiều bạn gái ở bên ngoài, người lớn trong nhà không nghe cũng không hỏi. Vì thế mà vợ ông ta tức giận, đã dắt ba đứa con gái đi Mỹ. Từ đó trở đi, vợ chồng mỗi người một nơi, quan hệ vợ chồng xem như chẳng còn.
Mấy1năm nay, Kim Trang Sùng sống rất tự do thoải mái, muốn cái gì là có cái đó, chẳng có cái gì là ông ta không có cả, ngoại trừ người đã vùi sâu trong trái tim ông nhiều năm qua. Nếu không giành được hàng thật thì chiếm lấy hàng nhái cũng chẳng sao. Hơn nữa, hàng nhái này đã khơi dậy hứng thú và lòng khiêu chiến trong ông ta càng ngày càng cao. Sự khát khao có được hàng nhái này thậm chí còn mãnh liệt hơn cả lòng mong ước có hàng thật.
Ông ta mở máy tính lên, một gương mặt anh tuấn chính trực hiện lên màn hình. Đây là số ít bức ảnh cá nhân được công khai của Cố Thành Kiêu. Anh mặc chiến phục, nâng súng ngắm, hiên ngang lẫm liệt đứng trên thảo7nguyên, đầu đội mũ rơm ngụy trang, gò má quệt màu xanh xám, linh hoạt, oai phong cùng sự sắc bén trong ánh mắt.
Kim Trang Sùng nhìn Cố Thành Kiêu trên màn hình, cười khẩy, tự nói tự nghe: “Chỉ là một thằng sĩ quan thôi, nhân viên công chức quèn, còn muốn ngăn cản tao có được người phụ nữ tao muốn hả? Nực cười!”
Trong văn phòng tối mà chỉ có ánh sáng mờ mờ yếu ớt của màn hình máy tính, ánh mắt của Kim Trang Sùng đổi thành độc ác sắc bén. Ông ta ung dung mở cửa tủ bàn làm việc, hơi cúi người, két sắt vang tiếng “ting” bật mở. Sau đó ông ta lấy tẩu thuốc kiểu cũ từ két sắt ra.
Kim Trang Sùng lấy khăn nhung vuông nhỏ từ trong bao kính ra, cẩn thận0tỉ mỉ lau đi lau lại tẩu thuốc, lau đến sáng choang. Ông ta cầm trên tay ước lượng thử, trọng lượng của tẩu thuốc đã lâu không dùng này vẫn khiến ông ta cảm thấy an lòng. Ông ta chỉa ống tẩu vào Cố Thành Kiêu trên màn hình, miệng phát ra tiếng “pằng”, giống như tiếng khẩu súng bắn ra phát đạn.
***
Tại nhà họ Kim, Kim Bách Minh đã đi công tác được vài ngày cũng sắp trở về, nhưng người Hà Hâm muốn tìm vẫn chưa có tung tích. Bà đã về nước gần một tháng, mỗi ngày bà đều trông mong có thể biết được tung tích của đứa con gái ruột.
Bà nhớ lại hồi đó, lúc bà rời khỏi thành phố B, con bé chỉ mới năm tuổi. Con bé chỉ có bao lớn mà đã bị cha ruồng rẫy, mẹ cuốn gói bỏ đi. Bà không biết giờ con bé đang ở đâu, sống thế nào.
Năm ấy, sau khi ly hôn với chồng trước thì bà đã sang nước Anh để nương nhờ nhà mẹ. Cả nhà mẹ bà đều di dân sang Anh, bà vốn có thể di dân theo, nhưng vì chồng trước, chỉ vì một người đàn ông mà bà đã bỏ qua cơ hội đó, một mình cô đơn lưu lại nơi đây. Cảnh ngộ sau đó đã khiến bà nản lòng thoái chí cho nên sau khi ly hôn, bà chỉ muốn rời khỏi nơi đau lòng này. Hơn hai mươi năm qua, bà đã bắt đầu cuộc sống mới, nhưng thời gian càng dài thì bà càng canh cánh nhớ thương đứa con gái của mình.
Kim Bách Minh chính là mối tình đầu của bà. Hai người chia tay là do ông ta giấu giếm việc mình đã kết hôn, hại bà thành kẻ thứ ba. Sau khi ly hôn, bà tình cờ ngẫu nhiên gặp lại ông ta ở nước Anh. Khi đó, Kim Bách Minh đã chính thức ly hôn, lại theo đuổi bà lần nữa. Dây dưa lâu ngày, cuối cùng bà đã đồng ý. Kim Bách Minh có đứa con trai với vợ trước, sau khi ly hôn thì đứa con trai do ông ta nuôi nấng. Vì thế sau khi tái giá với ông ta, Hà Hâm không bị áp lực phải sinh con, cho nên dứt khoát không sinh đẻ nữa.
Hơn hai mươi năm trôi qua, quả thật Kim Bách Minh thương yêu bà như con gái, đây là điều mà bà chưa từng được hưởng thụ ở người chồng cũ. Nỗi hận đã từng khiến bà nghiến răng nghiến lợi cũng từ từ vơi đi theo năm tháng. Song, đứa con gái đáng thương của bà vẫn luôn là điếu canh cánh trong lòng.
Lần này về nước, Kim Bách Minh không có ý định ở lầu. Vừa lúc bên này đang có dự án phải theo dõi, dài nhất cũng chỉ khoảng một năm rưỡi, cho nên Hà Hâm muốn lợi dụng thời gian này đi tìm con gái. Nhưng bà lại sợ Kim Bách Minh suy nghĩ trong lòng nên chỉ có thể âm thầm điều tra. Hà Hầm tra được, công ty Lâm thi năm đó đã lên sàn chứng khoán rồi đổi thành tập đoàn Lâm thị, lên như diều gặp gió, nhưng rồi cảnh đẹp chóng tàn. Chủ tịch Lâm Bồi của tập đoàn Lâm thị dính líu đến vụ án giúp tội phạm rửa tiền, vợ ông ta là Chu Mạn Ngọc chiếm đoạt trái phép số công quỹ khổng lồ nên cả hai đều bị bỏ tù. Đây là tin tức cũ của bảy tám năm về trước, Lâm thị đã đóng cửa từ lâu, đã không còn ai thăm hỏi nữa. Bà chỉ có thể tìm được vài manh mối trên mạng. Nhà họ Lâm đã sụp đổ, vậy con gái của bà giờ đang ở đâu?
Ban đêm, Hà Hâm trằn trọc. Đã mấy lần bà mơ thấy con gái co quắp ngồi trong góc khóc hu hu gọi mẹ. Bà giật mình tỉnh mộng, đầu toàn mồ hôi hột, nỗi đau đớn vô biên tràn ngập trong lòng. “Thiển Thiển, Thiển Thiển” Hà Hâm lại giật mình tỉnh mộng, kêu la bật dậy. Bà mơ thấy con gái vừa mới biết đi, chập chững đi lên cầu gỗ, miệng thì bị bố gọi mẹ rồi đột nhiên hụt chân. Cảnh này đã làm bà bừng tỉnh.
Hà Hâm nằm xuống ngủ tiếp, nhưng lại không ngủ được nữa. Bà càng nghĩ càng sốt ruột, càng nghĩ càng cấp bách. Bà rất muốn rất muốn tìm được đứa con gái duy nhất của mình.