*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chai dự phòng cũng hết rồi sao?”
“Hết rồi, bên này nắng gắt quá nên dùng nhiều hơn. Em tưởng hôm nay đóng máy vừa hay sẽ dùng hết đúng lúc, nào ngờ không đủ. Em thấy nắng chiều còn gắt lắm, không dùng không được.” “Vậy làm phiền em.” “Không sao ạ, thể em đi đây.”
Tiểu Đào vội vã chạy đi, cửa phòng hóa trang vốn mở nhưng cô bé cố ý khép lại. Sau khi đóng cửa, cô bé còn đưa mắt ra hiệu với ông chủ Cổ, giơ tay ra dấu “OK”. Phương Tiểu Hi vừa uống trà dưỡng sinh vừa xem kịch bản. Cô nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại, nhưng cô không quay lại nhìn, cũng không nhìn gương trang điểm, tiếp tục làm việc2của mình. Cố Nam Hách chầm chậm bước vào, khẽ hỏi: “Nghe nói em quay phim rất cực, sao rồi, em còn chịu đựng nổi không?” Phương Tiểu Hi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trong gương, bình tĩnh đáp: “Quay phim điện ảnh đầu có chuyện không vất vả, lâu nay đều là vậy mà, chẳng có gì là không chịu đựng được cả” Nói rồi cô thu hồi tầm mắt, lầm bầm lầu bầu nói thêm: “Tiểu Đào nhận hai đầu lương à? Rốt cuộc em là bà chủ của cô bé hay anh mới là ông chủ của cô bé.” Cố Nam Hách bước đến, thong thả ngồi xuống cạnh cô, dí dỏm nói: “Có thể kiếm được hai phần lương, sao lại không làm chứ? Không có7lý nào lại để tiền vuột mất tầm tay.” Phương Tiểu Hi ngước khuôn mặt hơi tức giận lên trừng anh, “Anh cài gián điệp bên cạnh em là đang rắp tâm muốn làm gì hả?”
“Anh rắp tâm làm gì, không lẽ em không rõ sao?” Cố Nam Hách hỏi lại.
Phương Tiểu Hi bĩu môi, đảo tròng mắt, gương mặt bất giác ửng đỏ, “Sao em biết.”
Cố Nam Hách mặt dày được nước hỏi tới, “Này, em đã nói rõ với Giang Phong Dật chưa?”
“Cái gì cơ?” Phương Tiểu Hi xoay người đi, quay lưng tránh đối diện với anh.
“Đừng giả vờ nghe không hiểu với anh. Anh biết em hiểu rõ.” Phương Tiểu Hi quét mắt lên từng hàng chữ trong kịch bản, nói: “Em vẫn chưa liên lạc với1anh ấy. Lúc em quay phim sẽ không liên lạc với người ngoài, anh biết rõ còn gì.” Cố Nam Hách thở dài, tốt bụng nhắc nhở: “Em cấm ngược kịch bản rồi.”
“ỚI” Phương Tiểu Hi ngượng mặt, quặng kịch bản lên bàn trang điểm, không xem nữa. “Tiểu Hi, anh vẫn luôn chờ đáp án của em. Anh thật không ngờ anh lại nhẫn nại đến thế này, có thể đợi đến tận hôm nay.” Phương Tiểu Hi vẫn quay lưng với anh, khẽ bĩu môi nói: “Không chờ được thì đừng chờ nữa, không có ai quy định anh phải tiếp tục chờ cả.” Cố Nam Hách muốn bóp chết tim cô, nghiến răng nói: “Em là một cô gái chẳng có lương tâm, nhởn nhơ hành hạ chết7anh.” Phương Tiểu Hi quay phắt đầu lại trừng anh, ghen ghét nói: “Thôi đi, không phải anh đến đây để thăm em Tình của anh sao?” “Xàm xí, cô ta liên quan gì đến anh chứ?” “Dù sao hai người cũng đã cùng nhau đến khách sạn còn gì.” “Nghe em nói kìa, người như em mà nói cái câu chưa làm này thì anh sẽ cho rằng em đang ghen đấy.”
“Dẹp đi, không có.” Đột nhiên Cố Nam Hách sáp lại gần, khuôn mặt anh tuấn kề sát tại Phương Tiểu Hi, mập mờ nói: “Nói một đường nghĩ một nẻo.” Cố Nam Hách dựa sát gần làm Phương Tiểu Hi cảm thấy sau lưng ấm áp. Cô bật người ra: “Cách xa em ra, đây là nơi công0cộng đấy.”
Cố Nam Hách hiểu chừng mực, chẳng qua anh thật sự không muốn làm khổ mình nữa nên nói thẳng: “Hôm nay đóng máy, phim cũng quay xong rồi, sau tối nay nếu em không đưa ra lựa chọn thì anh sẽ sang phòng em ngủ.”
“Anh điện quá đi.” Phương Tiểu Hi sợ hãi.
“Anh điện thế đấy! Mẹ nó, anh sắp bị em giày vò biến thành tên điên rồi.”
“Anh chắc chắn em sẽ chọn anh?”
“Em còn lựa chọn nào khác sao?” Phương Tiểu Hi cố ý nói: “Phong ca rất tốt với em, chuyện gì cũng nghĩ cho em. Nếu em ở cùng với anh ấy sẽ không có mâu thuẫn gia tộc gì cả, tương lai nếu có kết hôn cùng xem như môn đăng hộ đối.”
Cố Nam Hách lạnh mặt, “Hai người bạn đến chuyện kết hôn rồi?”
Phương Tiểu Hi ngây người, tức thì á khẩu. Quả thật Giang Phong Dật đã từng nói những lời như vậy. Dù sao họ cũng không còn trẻ nữa, yêu đương luôn tính đến hôn nhân, có nhắc đến cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Cố Nam Hách nghe được những lời này thì cảm thấy rất chói tai. Anh luôn giữ mình vì cô, cũng hi vọng cô sẽ như thế.
Cố Nam Hách không hề nói giảm nói tránh mà hỏi thẳng thừng: “Em đã lên giường với anh ta rồi?!”
Ngữ khí của anh làm Phương Tiểu Hi giật nảy mình. Câu này của anh rõ ràng là ý khẳng định, cho nên Phương Tiểu Hi hỏi lại: “Anh cho rằng là thế?”
“Anh không biết, anh cho rằng anh rất hiểu em, nhưng đủ loại hành động và suy nghĩ của em làm anh phát hiện anh chỉ tự cho rằng mình hiểu em. Có lúc thậm chí anh còn không đoán được em, càng ngày em càng làm anh thấy thật khó hiểu.”
Trong lòng Phương Tiểu Hi như có hòn đá chặn lại, lơ lơ lửng lửng, nếu cố dùng sức thì sẽ bị rìa hòn đá sắc bén làm đau. Cô nói: “Anh nghĩ đã lên giường thì lên giường.” “Phương Tiểu Hi!” Cố Nam Hách quát to, “Đã lên thì đã lên, không lên thì không lên, chỉ có hai chữ mà cũng bắt anh đoán sao? Tại sao em luôn bắt anh phải đoán? Anh đâu phải con sâu trong bụng em!”
Phương Tiểu Hi cũng cứng đầu, anh càng ép thì cô càng không nói. Trong mắt anh, thậm chí trong mắt tất cả mọi người, dù cô có nói cô chưa xảy ra quan hệ với Giang Phong Dật, thậm chí chưa từng hôn môi thật sự, họ sẽ tin cô ư? Nếu cô nói không có, thì họ sẽ nói, Giang Phong Dật đã cầu hôn cô rồi, còn giả vờ thanh cao trong trắng gì chứ? Cô cho rằng Cố Nam Hách khác với những người đó, ai ngờ đâu anh cũng cùng một giuộc với họ.
Nhìn sắc mặt càng ngày càng xấu của Phương Tiểu Hi thì Cố Nam Hách thật sự muốn tát mạnh vào mặt mình mấy cái. Anh vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi em, anh quá bốc đồng. Thật ra anh muốn nói, cho dù em có lên giường với anh ta thì anh cũng không để ý! Anh chỉ cần em về lại bên anh là được rồi.”
Trong lòng Phương Tiểu Hi đắng chát. Chuyện này nếu cô nói không cũng không có cách chứng minh, chẳng qua miệng anh nói không quan tâm, nhưng trong lòng thì lại rất để ý.