*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xét thấy lần trước đến đột ngột đã gặp phải cảnh tượng xấu hổ, Lâm Thiển cảm thấy vẫn nên thông báo trước cho đối phương một tiếng thì hơn.
Vì vậy cô đến quầy lễ tân khách sạn, lịch sự nói: “Phiền cô giúp tôi liên lạc với ông Kim Trang Sùng ở tòa A, phòng 1201, bảo là có Lâm Thiển ghé thăm, không biết bây giờ ông ấy có tiện tiếp khách không? Nếu không thì hẹn ngày khác.”
“Vâng, xin đợi chút ạ.” Rất nhanh, quầy lễ tân đã có phản hồi, “Cô Lâm, ông Kim mời cô đi lên, mời sang bên này.”
“Cảm ơn.”
Đến nơi, Lâm Thiển ấn chuông cửa. Lần này Kim Trang Sùng đích thân ra mở cửa.
“Ái chà, đúng là khách quý khó gặp, mời vào.” Kim Trang Sùng nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, “Uống gì nào?” Lâm Thiển từ chối: “Cảm ơn Kim2tổng. Chúng tôi vừa uống trà căng bụng dưới lầu rồi, không cần uống thêm gì nữa đâu.” “Quán trà bên dưới?” “Đúng vậy, tôi cảm thấy trà ở đó không tệ, vậy nên đã tiện thể mang lên cho ông một ít.” Kim Trang Sùng hơi ngẩn người trước, sau thấy Lâm Thiển đưa ra hộp trà đã được đóng gói như quà biếu lên thì cười rạng rỡ, “Sao lại khách sáo vậy chứ? Chẳng lẽ cô gặp chuyện khó khăn gì rồi?” “Ha ha, Kim tổng quả nhiên là Hỏa Nhãn Kim Tinh” “Vậy ngồi xuống từ từ nói.” Lâm Thiển y theo lời ngồi xuống, đối mặt với ông ta. Lý Bất Ngữ và Trương Khai an vị ở ghế sofa hơi xa một chút. Hai người họ vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Thiển và Kim Trang Sùng.
Kim Trang Sùng trên một câu, “Làm bà chủ7lớn nên đi đâu cũng dẫn theo vệ sĩ.” Dĩ nhiên Lâm Thiển hiểu ông ta đang nói gì. Cô cười ha hả, “Họ đâu phải vệ sĩ, chẳng qua là hai cấp dưới khờ khạo của tôi mà thôi. Tôi dẫn theo để họ va chạm xã hội ấy mà.” Kim Trang Sùng chuyển chủ đề, hỏi: “Cô hẹn ai uống trà dưới lầu vậy?”
Lâm Thiển thở dài, “Đặng Phong.”
“À, là cậu ta hả? Thế nào? Một tên tiểu tốt như cậu ta mà có thể làm khó cô sao?” “Kim tổng, hẳn là ông biết tin tức liên quan đến Lương Diệu Thần gần đây?”
“À, tin tức đặc sắc như thể đương nhiên tôi không bỏ qua rồi.” Lúc nói câu này, vẻ mặt Kim Trang Sùng lóe lên tia phức tạp, lắc đầu thở dài, “Chậc chậc chậc, còn trách tội vô tình, bản thân cô ta có9bao nhiêu tình cảm thật sự chứ? Vừa rời xa tôi là quay đi tìm người khác ngay. Tìm thể nào lại tìm phải hạng người như Đặng Phong, đúng là làm nhục tối mà.”
Lâm Thiển thầm cảm thấy không ổn. Một người xem như là bạn gái cũ của ông ta, người kia là tên vô danh tiểu tốt mà ông ta giấu trong tuyết. Hiện giờ tên vô danh tiểu tốt ấy lừa bịp bạn gái cũ của ông ta, ông ta không dựa vào chuyện này mà “giậu đổ bìm leo” đã là tử tế lắm rồi, làm gì có chuyện sẽ ra tay giúp đỡ chứ?
Càng nghĩ Lâm Thiển càng cảm thấy nhờ người ta giúp đỡ chuyện này là làm khó người ta rồi. “Sao? Đặng Phong định dựa vào chuyện này để lừa tiền hả? Cậu ta đòi cô bao nhiêu tiền?”. “Cậu ta không1đòi tiền, mà yêu cầu tôi nâng đỡ cậu ta ba năm. Cậu ta còn lập kế hoạch bảo tôi dùng Phương Tiểu Hi để lăng xê cậu ta. Cậu ta khờ dại nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý, cho tôi ba ngày suy nghĩ.” Kim Trang Sùng cười một tiếng, “Ha, cậu ta thật là ngây thơ, vậy cố định làm thế nào?” Lâm Thiển nói rất thành khẩn, “Kim tổng, tất nhiên là tôi không đáp ứng yêu cầu vô lý đó của cậu ta rồi. Nhưng bị hạng người lưu manh như cậu ta bám lấy khiến tôi rất đau đầu. Bây giờ Lương Diệu Thần đang trong thời kỳ phát triển, nếu chuyện này mà lộ ra thì tiền đồ của cô ấy sẽ bị hủy hoại triệt để. Thật ra Lương Diệu Thần là một tân binh rất có tiềm năng. Lúc trước ông cũng thấy1được tiềm năng của cô ấy nên mới nâng đỡ cô ấy đấy thôi.”
“Chuyện đến nước này, tôi biết tôi yêu cầu ông trói buộc Đặng Phong là làm khó ông, nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi không thể nào vô duyên vô cớ lăng xê một tên lưu manh được, càng không thể dùng thanh danh của Phương Tiểu Hi để đánh đổi Lương Diệu Thần. Đây là lý do mà tôi đến chỗ ông hôm nay để thương lượng. Tôi nên làm thế nào khi gặp phải chuyện này?”
Kim Trang Sùng là người thông minh. Mặc dù Lâm nói chuyện Thiển khéo léo, nhưng lại rất có mục đích. Mục đích mà cô muốn diễn đạt đều thấm thấu trong từng câu từng chữ. Nói thật là ông ta rất vui. Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã tiến bộ rất nhiều. Đồng thời, ông ta càng cảm thấy Lâm Thiển rất khôn khéo, quả là giống như đúc thím Năm của ông ta. Ngay cả giọng điệu và tiết tấu trầm bổng du dương khi nói chuyện cũng giống nhau như đúc.
Khỏi nói tướng mạo và ánh mắt, ngay cả cách nói chuyện cũng thế. Đây rốt cuộc là kiểu duyên phận gì? Kim Trang Sùng trả lời: “Cô không cần phải làm gì hết. Để tôi giải quyết Đặng Phong cho.”
Mắt Lâm Thiển sáng lên, “Thật hả?”
Kim Trang Sùng đưa ra một lý do hợp lý, “Tại tôi nhìn lầm Đặng Phong. Mở studio cho cậu ta không bao lâu thì cậu ta đưa ra đủ loại yêu cầu. Còn chưa kiếm được đồng nào mà cậu ta đã tiêu xài trước một khoản lớn, lòng tham không đáy, không biết thỏa mãn. Thế nên tôi mới thẳng thừng bỏ mặc cậu ta. Không ngờ cậu ta lại chó cùng rứt giậu, mang đến cho cô nhiều khốn đốn thể này.”
Nếu ông ta đã nói vậy, đương nhiên Lâm Thiển rất vui, “Vô cùng cảm ơn Kim tổng, tôi cũng thay mặt Lương Diệu Thần cảm ơn ông một tiếng.”
Đột nhiên cô cảm thấy, nếu bỏ qua vấn đề tác phong cá nhân của Kim Trang Sùng thì thật ra ông ta cũng là người trượng nghĩa. Trong xã hội này, chẳng có ai tốt tuyệt đối và cũng chẳng có ai xấu tuyệt đối. Kim Trang Sùng kết giao với rất nhiều nữ minh tinh, rất nhiều cô còn là cùng lúc, nhưng những nữ minh tinh đó đều tự nguyện. “Thớt có tanh, ruồi mới đậu”, hai bên đều biết sự tồn tại của đối phương. Một bến dâng hiến thân xác, một bên cung cấp tài nguyên, theo như nhu cầu. Trên thực tế, các đời bạn gái của Kim Trang Sùng đều chưa hề nói ông ta không tốt. Đây cũng là năng lực của ông ta.
Sau khi ra về, Lâm Thiển đã yên lòng hơn rất nhiều. Cô chỉ tò mò không biết Kim Trang Sùng sẽ dùng biện pháp gì để khiển Động Phong ngậm miệng. Hôm sau, Đặng Phong lại lần nữa leo lên trang nhất, thậm chí còn bắt mắt hơn cả scandal của Lương Diệu Thần. Tiêu đề là “Họ Đặng sử dụng và tàng trữ số lượng lớn ma túy bị cảnh sát bắt giữ, cao nhất có thể bị phân tử hình.”
Đọc được tin này, Lâm Thiển và toàn bộ đồng nghiệp trong studio đều khiếp sợ không thôi. “Vậy mới nói ngàn vạn lần đừng làm chuyện xấu. Ngẩng đầu ba thước có thần linh, thần linh đều đang nhìn mình đấy. Làm chuyện xấu không ai bắt thì ông trời bắt.” “Lương Diệu Thần gặp may rồi. Lần này Đặng Phong bị bắt, có nhiều ảnh chụp và video hơn nữa cũng không thể công bố. Sao hả? Vậy chúng ta có cần đăng tin khởi tố thanh minh không?”
“Làm đi.”
“Làm thế có bị nói là giậu đổ bìm leo" không?” “Đâu phải chúng ta trực tiếp khởi tố Đặng Phong. Hắn có thừa nhận là mình không hả? Đâu có đâu, chúng ta chỉ khởi tố kẻ tung tin đồn thổi mà.” “Cũng đúng, đây là vụ PR có khả năng thành công nhất mà tôi từng gặp đấy.” Nhưng không hiểu sao Lâm Thiển lại có cảm giác lạnh sống lưng. Thật sự trùng hợp vậy sao? Hay là? Cô không dám nghĩ tới.