Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 710



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content


Không lâu sau, Lâm Thiển ăn mặc chỉnh tề xuống nhà. Nhìn thấy Cố Nam Hách, cô bất giác thả nhẹ bước chân, sau đó lặng lẽ chạy ra sau ghế sofa.

Lúc cô thấy cái tên “Tiểu Hi” hiển thị trên khung chat WeChat của Cố Nam Hách thì không khỏi nở nụ cười mẹ già, cực kỳ vui mừng. “Hẹn Tiểu Hi đi ăn hả?” Cô đột nhiên lên tiếng hỏi. Cố Nam Hách bị cô làm giật mình, suýt chút đánh rơi điện thoại xuống đất, “Ôi trời má ơi, chị Hai của em ơi, sao chị lại thần không biết, quỷ không hay mà nhìn lén sau lưng em thế?”

Lâm Thiển cười hì hì, “Tôi nào có, tôi quang minh chính đại xuống lầu nhà mình, quang minh chính đại nhìn cơ mà.”

Cố Nam Hách tự lượng sức mình, biết2không nói lại cô thì không nói nữa, “Đi được chưa?”

“Ừ, đi thôi.”

Cố Nam Hách ga-lăng khom người chào, vươn tay làm từ thế “Mời”. Lâm Thiển bước lên phía trước, vừa đi vừa nói: “Cậu thấy bộ quần áo này của tôi thế nào? Có hợp với buổi tiệc hôm nay không?” “Hợp lắm.”

“Tôi muốn nghe lời thật lòng.”

“Chị Hai à, em đâu dám lừa chị, lừa bà chị thì anh Hai sẽ giết em mất.”

Lâm Thiển lườm anh một cái, “Bà chị? Cậu lớn hơn tôi chỉ mấy tuổi thôi. Tôi đầu hai thì cậu cũng ngót nghét đầu bốn nhé.”

“Em chỉ mới ngoài ba mươi thôi.”

“Đó chẳng phải ngót nghét đầu bốn sao?” “Anh Hai em sẽ tới đầu bốn trước em.”

Lâm Thiển quay sang nhìn anh, trêu chọc cho đến khi Cố Nam Hách liên tục chắp tay xin7tha, “Chị Hai à, hôm nay chị thật sự rất đẹp, đừng nghi ngờ nữa được không? Lời em nói tuyệt đối là thật, chị còn nghi ngờ đôi mắt tinh tường của em sao?” “Ha ha, không hề.” Hai người lên xe tán gẫu. Buổi đấu giá được tổ chức ở khách sạn Hồ Loan, đó là địa bàn của Cố Nam Hách. Có anh dẫn đi, Lâm Thiển cũng không khẩn trương nữa. Thật ra cũng không phải khẩn trương gì, không phải cô chưa từng tham dự những buổi tiệc long trọng như thế này. Trước đây đi theo Cố Thành Kiểu cô cũng đã được chứng kiến rất nhiều cảnh tượng hoành tráng rồi, chẳng qua mục đích lần này có hơi khác.

Trong xe, Lâm Thiển trịnh trọng hỏi Cố Nam Hách, “Cậu biết người sáng lập nên Tập9đoàn châu báu XIN không?” “Trương tổng - Trương Hiểu Mạch?” “Người này họ Hà.” Cố Nam Hách cẩn thận nhớ lại, “Còn có người họ Hà phụ trách Tập đoàn châu báu XIN sao? Em không biết, liên lạc với em đều là Trương tổng.”

“Không phải người phụ trách, là người sáng lập cơ. Có lẽ không nằm trong bộ phận quản lý.”

“Em thật sự không biết, người đó tên là gì?” Lâm Thiển lắc đầu, “Được rồi, không có gì.”

Cố Nam Hách cảm thấy cô hơi lạ. Có điều, phụ nữ đều lải nhải, anh cũng không muốn hỏi nhiều làm gì.

Đến khách sạn Hồ Loan, cửa ra vào đã dựng cổng vòm bằng hoa tươi rất to, thảm đỏ trải dài từ bên bờ đến lối vào khách sạn. Dọc hai bên đường là những quả bóng bay màu hồng,1trông rất xinh đẹp. Bãi đỗ xe bên bờ đã sớm hết chỗ, rất nhiều xe đều đang dùng ven đường. Các nhân viên an ninh cảnh khu đang giữ gìn trật tự.

Ngoài những khách quý tham dự buổi đấu giá, còn có rất nhiều ký giả truyền thông ngồi bên ngoài chờ tác nghiệp. Xem ra, buổi đấu giá này rất được chú ý. Cố Nam Hách và Lâm Thiển cầm thư mời của mình đi vào ký tên. Nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu buổi đấu giá mà vẫn còn rất nhiều người chưa tới.

Cố Nam Hách xuất hiện khiến rất nhiều người xúm lại, “Tổng giám đốc Cổ, bây giờ anh đúng là “thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, muốn gặp anh thật khó.”

Tổng giám đốc Cố, chúng tôi vừa nhắc đến anh đấy. Đơn hàng từ Hokkaido1lần này thật sự không đơn giản. Làm cách nào mà anh có được vậy? Mau truyền dạy chút kinh nghiệm đi.”

“?”

Lâm Thiển thật lúng túng khi đi cùng bọn họ, thế nên cô biết điều nói: “Cậu mau đi đi, tôi đi dạo quanh đây tham quan chút là được.”

“Được, sau khi bắt đầu buổi đấu giá thì chị sang đây ngồi với em nhé, em ngồi ở hàng đầu đấy.”

Hội trường này là hội trường triển lãm lớn nhất của khách sạn Hổ Loan. Những đồ trang sức châu báu để bán đấu giá hôm nay được trưng bày trong tủ kính, xếp thành hàng kê sát tường. Mấy người đàn ông đều đang nghỉ ngơi trò chuyện về cách buôn bán, còn phụ nữ thì tụ tập ở đây ngắm đồ trang sức. “Bà Vương, chẳng phải hôm nay là kỉ niệm 20 năm ngày cưới của bà và Vương tổng sao? Bảo Vương tổng tặng bà chiếc nhẫn kim cương này đi.”

“Tôi lại thấy chiếc nhẫn kim cương này quá bình thường. Tôi thích cây trâm cài áo này hơn, rất độc đáo, thiết kế rất đẹp, chế tác cũng điêu luyện.” “Ôi, bà Lý, đây chẳng phải sợi dây chuyền mà năm ngoái Lý tổng tặng bà sao? Giá bao nhiêu ấy nhỉ?”

“Năm mươi triệu, không đắt, chỉ để bày tỏ chút tình yêu mà thôi. Cũng là nhờ công nhà bà nhường lại cho bọn tôi.”

“Vậy năm nay chúng tôi sẽ không nhường nữa.”

Lâm Thiển chẳng thích nghe mấy quý bà kia nói chuyện phiếm chút nào, giả tạo không thể tưởng tượng được. Mà cô cũng không có hứng thú với đồ châu báu, chỉ có hứng thú với người mà thôi.

Tập đoàn châu báu XIN có rất nhiều nhân viên, người nào cũng mặc bộ com lê màu hồng đậm, làm cô chẳng thể nhận ra ai là ai.

Bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô, “Cô Lâm, trùng hợp vậy, cô cũng có mặt ở đây à?” Là Kim Trang Sùng, Lâm Thiển lập tức quay người lại, “Kim tổng, ha ha, trùng hợp vậy.” Kim Trang Sùng nhìn xung quanh, “Cô tới một mình hả?” “Chú Út nhà tôi đang trò chuyện với bạn.” Lâm Thiển chỉ về Cố Nam Hách đằng kia, để tỏ rõ rằng mình không tới một mình.

“Sao hả? Cô thích món nào?”

“Không, tôi chỉ tùy tiện ngắm một chút mà thôi.” “Nếu cô thích món nào, tôi có thể đặt mua trước để tặng cô.” Lâm Thiển vội vàng lắc đầu, “Không cần đâu, cảm ơn.” Đằng xa có người gọi Kim Trang Sùng, ông ta huơ huơ tay với bên đó, “Cô đi ngay bây giờ hả? Chú Năm tôi gọi tôi, tôi qua đó đây, lát nữa gặp nhé.”

Lâm Thiển cũng chẳng muốn gặp lại ông ta, chỉ cười cười theo phép lịch sự.

Kim Trang Sùng quay người đi. Lâm Thiển từ xa trông qua, chỉ thấy bên kia là một đôi vợ chồng trung niên đang đợi ông ta. Người đàn ông thoạt nhìn lớn tuổi hơn Kim Trang Sùng một chút, hẳn là “chú Năm” mà ông ta nói. Bên cạnh người đó còn có một quý bà đang khoác tay ông ấy. Tầm mắt cô lướt qua vị phu nhân kia, bỗng nhiên giống như thấy ma mà đảo mắt trở lại. Cô chớp chớp mắt, thấy vẫn chưa nhìn rõ, lại dùng sức dụi mắt, bất giác đi về phía trước mấy bước, nhìn thẳng vào vị phu nhân ấy. Không rõ nguyên nhân gì, không rõ cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy sườn mặt của vị phu nhân ấy rất quen thuộc. Cô rất muốn nhìn thẳng mặt bà ấy một lần. Thế nhưng, cô lại sơ sẩy đụng phải người bên cạnh. “Á! Váy của tôi!” Lâm Thiển ngoảnh lại nhìn, đúng là oan gia ngõ hẹp. Ấy thế mà cô lại đụng đổ ly rượu vang của Phan Khả Vận.