*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phan Khả Vận được Dương Liễu Nhi đỡ ra, trên mặt đã được xử lý qua loa. Rửa sạch lớp trang điểm, sắc mặt cô ta hơi tái, thùy tại trái sưng phù, gò má có vết xước, nghiêm trọng nhất là vết xước ở ngực, chỗ chảy máu đã đồng lại. Cô ả giống như gà con bị hoảng sợ, luôn cúi đầu để chị họ dẫn đi.
Luật sư nói với cảnh sát: “Mấy ngày nữa tôi sẽ chính thức nộp đơn kiện lên tòa án, hi vọng cảnh sát các anh cung cấp chứng cứ và khẩu cung có liên quan.”
Cảnh sát cũng bó tay với việc này, nhưng ông ta chỉ có thể làm việc theo quy định.
Sau khi đám Phan Khả Vận đi2rồi, cảnh sát hỏi Trương Hiểu Mạch: “Bà là người nhà của Lâm Thiển?”
Trương Hiểu Mạch lắc đầu, rồi gật đầu: “Là dì có tính không?... Lúc này ba mẹ cô ấy không thể tới đây, còn chồng cô ấy thì tôi không liên lạc được.”
Cảnh sát gật đầu: “Được rồi, vậy bà kí tên vào đây đi.”
“Vâng.”
“Đối phương cổ chấp kiện các loại án này nên bên chúng tôi cũng không giải hòa được.” “Vâng, làm phiền mọi người rồi.”
“Không sao.”
Đêm khuya, Lâm Thiển ra khỏi đồn cảnh sát, đột nhiên gặp phải gió lạnh bên ngoài thì hắt xì mấy cái. Trương Hiểu Mạch vội vàng khoác áo choàng đã chuẩn bị sẵn lên người Lâm Thiển.
Cảm ơn dì Mạch.” Lâm Thiển ngại ngùng nói, “Chuyện ầm ĩ thế này khiến dì chê cười7cười rồi. Ha ha, thật ra đã lâu lắm rồi cháu không gây họa thế này.”
Trương Hiểu Mạch hơi ngạc nhiên. Bị đổ oan thế này mà còn cười được, có thể thấy Lâm Thiển là người có nội tâm rất kiên cường, “Trước đây, cháu thường gây họa à?”
Lâm Thiển kéo chặt áo khoác, mắt nhìn xa xa mờ mịt, giọng nói trong trẻo: “Dạ phải. Ha ha, lúc nhỏ cháu thường gây họa lắm. Cháu nói thật đấy, không khoác lác đâu, là mỗi ngày đều có.”
Lâm Thiển nhìn ánh mắt tò mò của Trương Hiểu Mạch, bắt đầu kể lại lịch sử hào hùng thuở nhỏ của mình: “Thầy cô trong trường luôn nhức đầu với loại học sinh như cháu. Đánh nhau với nam sinh là chuyện thường như cơm bữa, hay9có phụ huynh của nam sinh đến trường khiếu nại. Hễ có người khiếu nại là ông nội sẽ đến trường xin lỗi phụ huynh với thầy cô. Sau khi về nhà, ông cũng không mắng cháu, bởi vì hễ mà ông mắng cháu là bà nội sẽ mắng ông. Sau này cháu không muốn để ông bà thất vọng nên ngoan hơn nhiều. Chắc là một tháng đánh nhau một lần thôi, ha ha.”
“Rồi sau đó, bà nội qua đời, ông nội rất đau lòng, không còn sức đâu để quản cháu, cháu hoàn toàn bị nuôi thả. Quãng thời gian nuôi thả đó, cháu rất ít đánh nhau, thường hay giở trò xấu sau lưng họ là chính, vì làm thể sẽ không bắt được hung thủ, không cần gọi phụ huynh nữa, ha1ha ha ha ha, có phải cháu rất thông minh không?” Trương Hiểu Mạch thuận miệng hỏi: “Còn vợ chồng bác Cả không quản cháu à?”
“Không, hơ hơ.” Trương Hiểu Mạch không biết vì sao lại nhìn thấy mùi chua xót từ nụ cười nhẹ nhàng đó. “Sau đó, cháu gặp được chồng mình, anh ấy đối xử với cháu rất tốt. Cháu tự nói với mình, cứ cho là vì anh ấy, cháu không thể lại gây họa giống như trước đây nữa. Cháu không sợ mất mặt, nhưng rất sợ làm mất mặt anh ấy. Ha ha, cho nên cháu sống chết cũng không chịu báo với anh ấy, không thể lại để anh ấy đến đồn cảnh sát mất một lần nữa.”
“Lại?”
“Vâng, trước đây có một lần, mặt anh ấy đen sì luôn.1Chuyện lần này không lớn lắm, hay là đừng báo cho anh ấy biết.”
“Còn nói là không lớn, Phan Khả Vận muốn kiện cháu đấy. Nhân chứng vật chứng đều đứng về phía cô ta, tỷ lệ thắng của cô ta rất lớn.” “Thì sao chứ, cháu hiểu rõ chân tướng sự việc nhất, cháu không sợ. Chỉ là ảnh hưởng không tốt thôi, cháu sợ sẽ ảnh hưởng đến người nhà và bạn bè.”
Trương Hiểu Mạch đau lòng an ủi, “Thiển Thiển, cháu thật dũng cảm, mẹ cháu thấy cháu thế này sẽ không quá lo lắng nữa.”
“Dì Mạch, dì phải giải thích rõ ràng với mẹ cháu, bảo mẹ an tâm. Cháu không làm nên sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Dì Mạch, cảm ơn dì đã bảo lãnh cháu ra, thật đấy.” Trương Hiểu Mạch vuốt đỉnh đầu Lâm Thiển, chải mở tóc rối giúp cô, nói đùa: “Nếu cháu chưa kết hôn, dì thật sự rất muốn giới thiệu đứa con trai của dì cho cháu. Con dì cũng lớn bằng cháu, những giống như con nít vậy, không hiểu chuyện chút nào.” “Đàn ông có hiểu chuyện hay không không phải ở tuổi tác mà là ở kinh nghiệm. Chờ cậu ấy trải qua vài chuyện, trưởng thành chín chắn chỉ là chuyện chớp mắt thôi.” “Ừ, cháu nói phải.”
Bọn họ đang nói chuyện thì đột nhiên phía sau có đèn xe phát sáng. Đèn xe từ xa nhấp nháy nhắc nhở họ. Lâm Thiển nhìn ra sau, đèn xe sáng ngời luôn chiếu vào mắt cô. Cô không nhìn rõ chiếc xe đang chạy đến. Xe từ từ dừng lại, bóng dáng quen thuộc từ ghế điều khiển bước xuống.
Đôi bốt quân đội ấy, trang phục quân nhân ấy, dáng người cao cao ấy, cùng khí thế mạnh mẽ trấn áp mọi thứ, ngoài Cổ Thành Kiêu ra thì có thể là ai nữa chứ. Cố Thành Kiều đạp trên ánh sáng mà đến, vóc dáng cao lớn che chắn mảng lớn ánh sáng. Anh bước nhanh về phía Lâm Thiển, mục tiêu xác định trong mắt anh chỉ có cô. “Anh... sao anh đến đây?” Lâm Thiển chột dạ không hiểu nổi. Lần đầu tiên cô thấy áy náy vì sự vọng động của mình trong chuyện này.
“Anh không đến, em vẫn định không nói với anh sao?”
“...”
“Vị này là?” “À, đây là Tổng giám đốc Trương, Trương Hiểu Mạch, người phụ trách của châu báu XIN. Là dì ấy kí tên bảo lãnh em ra.” Cố Thành Kiêu vươn tay, “Trương tổng cảm ơn bà.” Trương Hiểu Mạch cũng vươn tay, nhẹ nhàng bắt lấy, “Trăm nghe không bằng một thấy, Cố thủ trưởng, rất vui được gặp mặt ngài. Trong chuyện này Cố thiếu phu nhân bị oan, ngài phải nghe cô ấy giải thích rõ ràng, nhất định phải tin cô ấy.”
Cổ Thành Kiều bình thản cười, “Đương nhiên, bất kì lúc nào tôi đều tin tưởng vợ mình vô điều kiện, chân thành cảm ơn bà.”
Sau khi chào hỏi xong, Trương Hiểu Mạch cũng yên tâm lái xe đi.
Lâm Thiển lo sợ bất an trong lòng. Cô rất sợ Cổ Thành Kiều bình tĩnh vào lúc này chỉ là lịch sự trước mặt người khác, vừa quay đầu là trở mặt ngay.
Lâm Thiển thử giải thích: “Lần này, em thật sự bị oan, là Phan Khả Vận quan báo tự thù. Cô ta trêu em trước, mồm miệng cô ta quá thối, em nghe không nổi nữa nên mới hất rượu vào cô ta, còn cầm giày cao gót nện cô ta nữa. Nhưng em thế, em tuyệt đối không có ý cướp dây chuyền của cô ta đâu, là cô ta tự lấy giày cao gót rạch vào ngực mình để bị thương, còn giật đứt dây chuyền, sau đó vu oan cho em.”
Vẻ mặt Cố Thành Kiêu vẫn bình tĩnh không đổi. Lâm Thiển nhìn anh mà trong lòng càng sốt vó, làm nũng, “Thật mà, nếu không phải cô ta nói chuyện quá đáng thì em cũng không xúc động ra tay đâu. Em thật sự không nhịn được nữa, em sắp thành Ninja rùa rồi.” Lâm Thiển gục đầu, dáng vẻ hối lỗi tủi thân, len lén hé mắt quan sát phản ứng của anh: “Này, anh biểu cảm chút được không?”
“Anh muốn mắng thì mắng đi.” “Em xin lỗi vì làm anh trễ nải công việc.” Lâm Thiển nhìn Cổ Thành Kiểu một cái rồi vội vàng cúi đầu.
“Em cũng không muốn tìm anh đâu, mà sao anh biết được?”
“Là Cố Nam Hách không đáng tin đó, đi cũng không nói với em tiếng nào. Nếu em đi cùng với cậu ấy thì đã không xảy ra chuyện rồi.” Lâm Thiển lại nhìn Cổ Thành Kiêu, muốn khóc nhưng nước mắt chẳng có giọt nào hết.
“Này, anh nói một tiếng được không? Em không còn lý do để nói tiếp đâu.”