*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cạnh tranh gương mặt đại diện là chuyện rất bình thường. Chưa ký hợp đồng thì bên quảng cáo có quyền lựa chọn. AY ký hợp đồng với Dương Liễu Nhi, Lâm Thiển với Phương Tiểu Hi, rồi cả các đồng nghiệp ở studio cũng không còn lời nào để nói.
Chỉ có điều miếng ngon đến miệng mà còn bị cướp thì trong thâm tâm không ai cam lòng, âm thầm tức nghẹn.
Ngoài chuyện Dương Liễu Nhi quay trở lại cạnh tranh tài nguyên, Phan Khả Vận cũng càng ngày càng quá đáng. Cô ta không phải nghệ sĩ trong giới showbiz nhưng với sự giúp đỡ của Dương Liễu Nhi thì cũng đàng hoàng mở buổi họp báo.
Mười giờ sáng trong khách sạn, Phan Khả Vận thay đổi hình tượng gợi cảm ngày thường, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cao cổ phối với chân váy màu hồng xuất2hiện, hình tượng hết sức tinh tế. Trước đông đảo ký giả và ống kính, cô ta không chút luống cuống, than thở khóc lóc tố cáo hành động gây tổn thương của Lâm Thiển.
“Dựa trên quan hệ thân thiết giữa hai gia đình thì tôi còn phải gọi Lâm Thiển một tiếng chị dâu. Khi còn bé, tôi toàn đi theo anh Thành Kiêu để chơi. Tôi cũng không biết vì sao cô ta lại có thành kiến với tôi nhiều như vậy.”
Ký giả bắt đầu hỏi: “Cô Phan, cô có thể mô tả tỉ mỉ tình huống lúc đó không?”
“Đương nhiên. Lúc đó tôi đang nói chuyện phiếm với mấy người bạn, không biết có chuyện gì mà Lâm Thiển nhảy vọt đến trước mặt tôi. Tôi còn chưa kịp hỏi thì cô ta đã hắt ly rượu đỏ lên mặt tôi. Tôi với các bạn cũng sợ đến7ngây người.”
“Không chỉ có vậy, cô ta còn cởi giày cao gót ra, lấy gót giày đánh tôi. Lúc ấy tôi đang đeo khuyên tai tròn to, liền bị gót giày của cô ta níu xuống, làm lỗ tai bị thương. Đến bây giờ lỗ tại vẫn chưa liền lại được, thi thoảng bị nhiễm trùng chảy nước ra.”
“Cô ta quá nhanh nên tôi không kịp phản kháng. Hơn nữa cô ta khỏe như trâu, cho dù tôi có phản kháng thì cũng không ngăn cản được. Lúc khuyên tai bị cô ta níu xuống, tôi sợ đến choáng váng. Ai dè cô ta còn thấy chưa đủ, giống như phát điên vậy, đập vào ngực tôi liên tục.”
Nói đến đây, Phan Khả Vận như sợ hãi run lẩy bẩy, nước mắt không ngừng dâng lên quanh vành mắt, “Lúc ấy bạn bè tôi ngăn cản cô ta nhưng cũng không9có tác dụng. Bốn người chúng tôi gắng gượng mới có thể chống đỡ được cô ta. Tôi mới mua được sợi dây chuyền kim cương 9.9 cara hình giọt nước, giá trị rất cao, có tính đầu tư cực lớn. Tôi suy đoán vì Lâm Thiển bị hụt sợi dây chuyền nên mới ghen tị đến phát điên.”
Phóng viên hỏi: “Có phải cô ấy uống say không?”
“Cô ta có uống rượu, say hay không thì tôi không biết. Cứ cho là uống say, say cũng phải tỉnh táo đến ba phần, sao cô ta có thể không biết mình đang làm gì được? Cô ta ỷ vào quyền thế nhà chồng mà phạm pháp. Nhưng cô ta nhầm rồi, Phan Khả Vận tôi dù chỉ là vô danh tiểu tốt nhưng cũng có khí phách. Tôi tuyệt đối không vì quyển thể của nhà họ Cổ mà để mặc cho1Lâm Thiển diễu võ giương oai đâu.” Phan Khả Vân nói xong thì hận thù sôi sục, ngậm mồm há miệng đều nhắc đến chính nghĩa vĩ đại. Huống hồ, câu nói sau cùng còn đẩy nhân cách của cô ta lên một bậc.
“Cuối cùng, tôi muốn thông báo, chuyện này tôi đã khởi tố, tòa án cũng thụ lý rồi. Luật sư của tôi nói khả năng thắng kiện rất cao. Qua dịp này, tôi nhờ các vị tập trung chú ý đến chuyện này hơn. Tôi muốn thêm nhiều người hiểu rõ về bộ mặt của Lâm Thiển. Nhờ các vị, xin giúp đỡ...”. Buổi họp báo diễn ra ngắn ngủi trong một tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối, Phan Khả Vận đều lưu loát phê phán Lâm Thiển.
Rất nhanh, các tạp chí lớn đều tung tin tức ra, còn có trang web được mở ra chỉ để1theo dõi vụ này. Thế nhưng riêng chuyện gia đình chồng của Lâm Thiển thì ai cũng ăn ý xóa đi. Khi nhắc đến bối cảnh của Lâm Thiển thì cũng chỉ dùng từ “thần bí” để mô tả.
Sau đó không lâu, trên mạng lại có một đoạn phim hoạt hình. Nhân viên kỹ thuật dựa trên câu chuyện Phan Khả Vận miêu tả mà dựng lên đoạn phim hoạt hình kể lại chuyện hôm đó một cách rất trực quan.
Phan Khả Vận cũng đáp ứng chia sẻ trên Weibo - “Mọi người xem lại tình huống hôm đó.”
Ngay lập tức, Lâm Thiển trở thành đối tượng sỉ vả của mọi người. Các ngôn từ ô uế dơ bẩn lũ lượt nhắm vào cô.
Tại nhà ông bà Cố, người phản ứng mạnh nhất sau khi thấy tin tức không phải Cố Nguyên, cũng không phải bà cụ, mà là Diệp Thiển Như.
Diệp Thiến Như gọi điện ngay đến nhà họ Phan, người nghe điện thoại chính là mẹ của Phan Khả Vận.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Bản lĩnh ăn nói bừa bãi của con gái cô cũng không vừa, cần gì phải thiết kế trang phục chứ, cứ lên TV là tốt rồi.” Bà Phan hết sức khốn khổ, rõ ràng là Lâm Thiển không đúng, sao lại mắng con gái bà? Nhà họ Cổ đúng là khinh người quá đáng! Nhưng bà Phan lại kiêng dè quyền thế nhà họ Cố, không dám phản bác. Diệp Thiên Như như ăn phải mìn, oán trách một trận, “Tôi nói cho cô biết, con dâu tôi nóng tính, nhưng tuyệt đối không phải là người bừa bãi. Con bé làm gì mà phải nhìn ngó những viên kim cương trưng bày kia, nó có đầy trang sức kim cương trong hộp. Nói nó cướp giật, có đánh chết tôi cũng không tin.”.
“Con gái có công khai trước truyền thông nói lung tung, các người là cha mẹ mà cứ để mặc như vậy sao? Các người muốn tố cáo thì tố cáo, cần gì phải triệu tập truyền thông mở họp báo chửi mắng người khác? Làm dáng cho ai nhìn đây?”
Bà Phan bị dọa cho sợ đến không dám lên tiếng, giận cũng không dám nói. Hai phần ba hoạt động của công ty họ Phan đến từ tập đoàn Cổ Nghiệp. Người của nhà họ Cổ, bà ta không dám đắc tội. Diệp Thiến Như đang nóng nảy, nổi trận lôi đình, nếu không phải sắp đến giờ đi đón cháu trai cháu gái thì bà thật sự muốn lao đến thẳng nhà họ Phan mà mắng xối xả lên mặt đôi vợ chồng không dạy được con gái kia. “Đã khởi tố rồi, sao không đợi đến khi tòa án điều tra ra kết quả rồi hẵng công khai? Chúng tôi có lỗi thì chúng tôi sẽ chịu. Chỉ mới khởi tố thôi mà các người đã bắt đầu khơi mào kích động công chúng, rốt cuộc là có ý gì? Con gái cô không hiểu chuyện, người lớn các người cũng không hiểu chuyện sao?” Diện Thiên Như mắng ầm ầm một hồi, bà Phan cũng không dám đáp trả. Diệp Thiển Như thấy chán ngán nên cúp điện thoại. “Thật là tức chết mà!” Diện Thiến Như ôm trán thở hổn hển, “Tức chết tôi. Nhìn mà xem, nhìn mà xem! Lâm Thiển ở ngoài trêu phải bọn đầu trâu mặt ngựa gì đây?” Cổ Nguyên trấn an: “Phải tin tưởng Tiểu Thiển, con bé sẽ có cách đối phó.”
“Người chỉ ngồi nói thì không thấy đau thắt lưng.”
Hai tay Cố Nguyên khẽ chống người, chậm rãi từ tốn đứng lên, “Vậy tôi đứng lên nói.”
“... Ông già này, đừng có chọc giận tôi.”
Bà cụ Cô cười cười hiền lành, “Bình thường con chỉ oán trách Tiểu Thiển, bây giờ có người mắng nó, con lại đau lòng sao?” Lúc này Diệp Thiến Như liền phủ nhận, “Không phải vì con yêu thương nó, mà con tức giận vì danh dự nhà họ Cố chúng ta.” Bà cụ Cố: “Được rồi được rồi, mắng cho hả giận cũng tốt. Sắp đến giờ rồi, con mau đi đón cháu đi. Lát nữa con đừng nhắc đến chuyện này trước mặt Nam Nam, Bắc Bắc.” Diệp Thiển Như vẫn còn bất bình tức giận, “Con biết rồi.”