Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 726



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content


Cô ta còn đăng vô số vết thương nghiêm trọng lên Weibo, bàn luận vết sẹo khó coi thế nào và nhận được vô số sự đồng tình.

Bây giờ xem ra, quả là buồn cười. Quần chúng ăn dưa bị mắc lừa liền phẫn nộ nổi dậy tạo phản, dùng hết hỏa lực nã pháo về phía Phan Khả Vận. Cô ta lập tức khóa bình luận, còn xóa hết tất cả những gì liên quan trên Weibo.

Nhưng tất cả những thứ này đều không cần được các fans hâm mộ lên tiếng ủng hộ cô ta trước đó. Lúc trước có bao nhiêu người kêu oan cho cô ta, thì bây giờ có bấy nhiêu người hận cô ta. _ “Quá xấu hổ, đây quả thật là tội phỉ báng mà. Ủng hộ Lâm Thiển khởi kiện lên tòa.”

_ “Trước đó Lâm Thiển động thủ trước2là sai, nhưng trò đùa trẻ con này hoàn toàn không cấu thành tội xúc phạm. Phan Khả Vân nói ngoa, đúng là cô ta mắc chứng hoang tưởng rồi.”

Đùa gì thế, ba của Lâm Thiển là Lâm Húc, Tổng giám đốc Công ty Bất động sản Phong Việt. Nhiều năm trước Lâm Húc đã bỏ ra ba trăm triệu đô la Mỹ để đấu giá bộ trang sức Người tình ngọt ngào" tiếng tăm lừng lẫy. Ai không biết “Người tình ngọt ngào" là gì thì mời sang bên này. Tôi để link ảnh ở đây, mời mọi người hãy dụi mắt mà thưởng thức cho đã nhé.”

_ “Oa, đẹp quá, kim cương trên mặt nhẫn và kim cương trên dây chuyền đều là 15 carat, quả thật ăn đứt dây chuyền của Phan Khả Vân. Vậy mà Phan Khả Vân lại bảo Lâm Thiển ghen7tị muốn cướp dây chuyền của cô ta, đúng là người si nói mộng.”

_ “Lâm Thiển là người thừa kế Lâm Húc. Cho dù là Bất động sản Phong Việt, hay là Người tình ngọt ngào đều là của Lâm Thiển, vậy Lâm Thiển còn ghen tị với Phan Khả Vân làm gì chứ?”

_“Lâm Thiển đúng là nữ hoàng chăm chỉ. Rõ ràng cô ấy có thể dựa vào ba mình nhưng vẫn luôn tự lực cánh sinh.”

- “Xem xét kĩ lời giải thích của Phan Khả Vận thì thấy không thỏa đáng chút nào. Dù muốn cướp đoạt thì ai lại đi ăn cướp trong tiệc rượu đông người vậy chứ.”

- “Đúng đấy, 80% là Phan Khả Vân muốn tuyên truyền cho tiệm áo cưới của mình. Được thôi, cho tiệm áo cưới của cô ta lên sóng một chút vậy: Áo cưới Mina, nằm ở9số 18, tầng 3, trung tâm thương mại XX. Mọi người lập nhóm đi ném trứng gà được không?” _ “Vừa mới thanh toán tiền đặt cọc ở tiệm áo cưới Mina. Bỏ thôi, không cần nữa, xem như cho chó ăn.”

- “Không ngờ luôn ấy. Dương nữ thần cứ nói láo hết bài này sang bài khác. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Dương nữ thần, tạm biệt!”

“Tới đây tới đây, tiện thể cho tên của hai vị khác lên sóng luôn. Trần Khả Doanh, Phan Thanh Thanh, Dương Liễu Nhi và Phan Khả Vận tự xưng là bốn đóa hoa vàng, hiện tại tôi thấy nên đổi tên là bốn đóa hoa đen thì hợp hon.”

Lời lên án ập tới rợp trời, đợt này đến đợt khác, trận này đến trận khác.

Sau đó, người hòa giải của tòa án mang video1chứng cứ tới, trực tiếp bác bỏ đơn khởi tố của Phan Khả Vận và trả lại sự trong sạch cho Lâm Thiển. Từ đầu đến cuối cũng chỉ vỏn vẹn một tuần, sự việc của Lâm Thiển và Phan Khả Vận đảo ngược tình thế, lập tức trở thành vụ án sốt dẻo nhất toàn xã hội. Trong một tuần ngắn ngủi này, Lâm Thiển cũng thấy rõ một số người. Cô thấy mẹ chồng thường ngày hay bắt bẻ cổ lại không màng đến thể diện mà bảo vệ cô ở bên ngoài. Cô cũng nhìn thấy Lương Diệu Thần mà cô thật lòng nâng đỡ lại hoàn toàn không có chút lòng biết ơn.

Trên đường về nhà, Cố Thành Kiêu lái xe, Lâm Thiển ôm điện thoại đọc bình luận. Lời nói đầy căm phẫn của cư dân mạng khiến cô phì cười mấy1lần. “Đánh thắng trận chiến này rồi à?”

“Thắng rồi, thắng hoàn toàn luôn. Bây giờ em thật sự muốn xem thử dáng vẻ tức tối của Phan Khả Vân và Dương Liễu Nhi.” Cố Thành Kiêu lắc đầu cười, “Nhìn em kìa, đắc ý đến nỗi quên cả hình tượng, em ngồi kiểu gì thế hả?”

Đúng vậy, tư thế ngồi lúc này của Lâm Thiển thật chẳng đứng đắn tỉnào. Hai chân cô dang rộng ra, chốc chốc còn rung đùi như ông lớn. Cô cố ý nói: “Em thích ngồi kiểu hư hỏng vậy đó, được không?”

“Được!!!”

Hơn mười phút sau, vẫn chưa về tới Thành Để thì Lâm Thiển đã than tê chân, “ôi, hư hỏng đúng là hại thân, vẫn nên hạn chế.” Cố Thành Kiêu bỗng cảm thán: “Lâm tổng à, bối cảnh của em mạnh lắm đấy. Bất động sản Phong Việt là công ty lên sàn, em là người thừa kế duy nhất đấy.” Lâm Thiển nghe thấy giọng điệu chua xót của anh thì ôm lấy cánh tay anh, dựa cả người vào cánh tay anh, “Ôi dào, đó là bởi vì bọn họ chưa điều tra nhà chồng em thôi. Nhà chồng em mới thật sự là chỗ dựa vững chắc của em. Điều quan trọng là chồng em còn đẹp trai cao to, tướng mạo tựa Phan An, khi thì dịu dàng quan tâm, khi lại lạnh lùng bá đạo, làm các cô thèm thuồng chết luôn.” Cố Thành Kiêu lắc tay một cái, “Bớt nịnh hót đi, anh đang lái xe đẩy, chú ý một chút.” “Mặc kệ, người ta chỉ muốn bám lấy anh. Anh là dưỡng khí của em, không bám lấy anh em sẽ chết.”

“Đủ rồi!” Cố Thành Kiêu không chịu nổi đợt sóng tấn công ngọt ngào này, nổi da gà khắp người.

Lâm Thiển vui không kể xiết, nhõng nhẽo nói: “Chồng à, người ta muốn làm tiểu bảo bối được anh yêu nhất.”

“...” Cố Thành Kiêu trừng mắt.

Chỉ chốc lát sau đã về đến Thành Để, vừa xuống xe, Lâm Thiển đã khoác tay Cố Thành Kiêu, nhắm mắt tựa đầu lên vai anh, dựa vào anh mà bước đi. Cố Thành Kiêu thật sự bó tay với cô, nhưng lại vui vẻ chịu đựng. Mới vừa đi tới cửa chính thì quản gia Niên đã chạy ra đón, điệu bộ hấp tấp. “Thiếu gia, thiếu phu nhân, có khách tới nhà...”Quản gia Niên nhỏ giọng nhắc nhở, “Ba người nhà họ Phan dẫn theo ông bà Cả đang ngồi chờ trong nhà đấy ạ.” “Cái gì?” Lâm Thiển vội mở bừng mắt, đồng thời tách khỏi Cố Thành Kiêu.

“Bọn họ mới tới không lâu, tôi đang định gọi điện cho hai người đây.” Sắc mặt Cố Thành Kiêu lập tức tối sầm lại. Anh có nghĩ nhà họ Phan sẽ tới, nhưng không nghĩ lại tới nhanh vậy, còn dẫn theo vợ chồng bác Cả.

Lâm Thiển cũng vô cùng bất ngờ. Nếu dính đến bác Cả và bác gái, vậy sẽ có mấy lời cô không tiện nói ra, cũng không thể phát cáu.

Cô kéo kéo ống tay áo của Cố Thành Kiêu, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Không sao, chúng ta dùng đạo lý nói chuyện, đi thôi.” Thế là, Cố Thành Kiêu nắm tay Lâm Thiển, một trước một sau đi vào phòng khách.