*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Da mặt dày cỡ nào thì mới đến đây quay chương trình chứ?” “Ha ha, tâm người ta vững lắm, người như chúng ta không hiểu được đâu.” Lương Diệu Thần nghe thấy những nén giận. Cô ta đang ở trong trường quay mà bọn họ còn dám nói như vậy, nếu cô ta không có mặt thì không biết bọn họ sẽ cười nhạo đến mức nào nữa. Nghĩ rồi, cô ta cố ý đá băng ghế trước mặt, nhắc khéo bọn họ. Những người mới đó quay đầu nhìn lại, vội vàng ngậm miệng.
Nếu tính theo thời gian ra mắt, thật ra Lương Diệu Thần cũng là người mới, chỉ là cô ta may mắn hơn đại đa số những người mới khác. Trong hai năm ngắn ngủi,2cô ta đã trải qua phong ba lận đận, danh tiếng cũng là người nổi bật trong giới người mới.
Lần ghi hình cho game shows lần này được kéo dài liên tục, vừa khai máy là đã quay suốt ngày đêm. Đến khi buổi ghi hình kết thúc thì đã là hôm sau. Lương Diệu Thần mệt mỏi không chịu nổi, tạm biệt nhân viên xong thì nhanh chóng rời khỏi trường quay. Thật không ngờ, cô ta lại gặp Kim Trang Sùng tại bãi đỗ xe, hơn nữa đúng lúc cô ta đang ngáp. “Lâu quá không gặp.” Hai người chạm mặt nhau, nhưng biểu hiện của Kim Trang Sùng rất tự nhiên: “Xem ra em rất mệt mỏi.”
Lương Diệu Thần hơi cúi đầu, không muốn lộ gương mặt7mệt mỏi lúc này trước mặt ông ta. Cô ta lảng tránh, ngại ngùng nói: “Ngại quá, để anh thấy được bộ dạng mệt mỏi này rồi. Có điều em rất tập trung trong lúc ghi hình.”
“Ừ, anh biết em rất chuyên nghiệp.”
Giữa hai người không có gì nhiều để nói, không khí lập tức trở nên vô cùng lúng túng.
Kim Trang Sùng cười cười: “Về nghỉ ngơi sớm đi, em cực khổ rồi.” Lương Diệu Thần bất chợt cảm thấy trong lòng ấm áp. Trong khoảng thời gian này, cho dù là trước mặt hay sau lưng, cô ta đều nếm trải đủ lời đàm tiếu. Bây giờ chợt nghe một câu quan tâm hỏi han, đối với cô ta, đây chẳng khác gì một lời thiện ý ẩm9suốt ba năm.
Ban đầu cô ta rời khỏi ông ta, không phải vì hết yêu, mà là do quá yêu nên không thể chấp nhận sự thật ông ta cấu kết với người phụ nữ khác. Bây giờ gặp lại, cô ta vẫn bị thu hút bởi khí chất nho nhã trầm tĩnh trên người ông ta.
Mặt cô ta đỏ lên, ấp úng hỏi: “Em muốn hỏi... hỏi anh một chuyện...”
“Ừm, hỏi đi.”
“Tại sao anh lại phát thông cáo cho em?” “Đây là quyết định của tổ chương trình, anh không tham dự vào.”
“Chẳng phải anh có quyền quyết định sao? Em nghe nói Hà Mộ Tình rất muốn tham gia game shows này này. Tại sao... là em, mà không phải là... cô ta?” Kim Trang Sùng cảm nhận1được sự ngượng ngùng của Lương Diệu Thần, cố ý bước đến gần cô ta hơn, nói: “Đương nhiên là do điều kiện của em tốt hơn. Hà Mộ Tình hả, ha ha, lỗi thời rồi.” Lương Diệu Thần nghe vậy đương nhiên vui vẻ. Cô ta bày ra vẻ mặt uất ức, nói: “Gần đây có quá nhiều tin tức tiêu cực về em, studio lại nhỏ, không đủ người, ai cũng đều vội vã chạy đi giải quyết hậu quả, không ai để ý đến em. Lần này ghi hình cũng là thông cáo cuối cùng của em. Sau đó em sẽ không còn công việc để làm nữa.” “Vậy sao được, bây giờ là giai đoạn quan trọng của em, nhất định phải đuổi kịp tần suất1xuất hiện, không thể rơi nhịp được.” Lương Diệu Thần buồn bã chán nản nói: “Lâm Thiển bảo chuyện Đặng Phong vừa mới qua đi, em nên kín tiếng mới tốt. Có lẽ em vẫn nên khiêm tốn một chút.” Cô ta nhìn trộm Kim Trang Sùng, rồi rụt rè giải thích: “Lần đó em thật sự bị oan. Lúc em đang uống rượu ở quán bar thì gặp được Đặng Phong. Nói thật khi ấy em không biết gã ta là người trong ngành, em còn tưởng gã chỉ là người bình thường. Lúc ấy trong lòng em rất phiền muộn, đúng lúc có người uống rượu giải sầu, nên chúng em mới uống với nhau. Chuyện sau đó vốn không phải là em, toàn là Đặng Phong mượn hơi cả.”
Kim Trang Sùng nhếch môi, không biết nói gì.
“Anh không tin sao? Em và Đặng Phong không hề phát sinh quan hệ đó. Thật đấy, em bị oan mà, studio đã thanh minh giúp em rồi.”
“Được, được, em đừng nóng, anh tin, anh tin.”
Lương Diệu Thần cúi đầu rũ mi, phát ra tiếng cười khe khẽ: “Anh tin là tốt rồi.” Mặt Kim Trang Sùng tỉnh bơ, đưa ra đề nghị: “Hay là em sắp xếp thời gian mới Lâm Thiển đi, chúng ta cùng ăn bữa cơm, anh mời.” “?” Lương Diệu Thần nghi hoặc nhìn ông ta. “À, anh muốn bàn bạc với cô ấy về việc phát triển tương lai của em. Dù sao cô ấy cũng mới gia nhập giới không lâu, cho nên đặt hết trọng tâm vào Phương Tiểu Hi. Nếu không hoạch định tương lai cho em đàng hoàng, danh tiếng của em sẽ dễ dàng tuột dốc. Nếu như vậy thì những cố gắng trước giờ của em đều uổng phí.”
Lương Diệu Thần dịu dàng nhìn Kim Trang Sùng, vẻ mặt thẹn thùng, hai mắt sáng rực: “Anh... Anh...” Anh ấy đang giúp mình sao? Có phải anh ấy còn yêu mình không? Kim Trang Sùng: “Anh vẫn luôn coi trọng em. Nhưng dù sao bây giờ em đã ký hợp đồng với Lâm Thiển, cho nên cô ấy mới là người hoạch định sự nghiệp của em.” Lương Diệu Thần gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng, em hẹn ngay. Sau khi chọn địa điểm và thời gian xong, em sẽ báo anh. Anh vẫn sử dụng số điện thoại cũ chứ?”
Kim Trang Sùng: “Anh vẫn luôn sử dụng số đó.”
Lương Diệu Thần: “Vâng, vâng, vậy em sẽ liên lạc với anh sau.”
Kim Trang Sùng: “Ừ.”
Hai người tạm biệt ở bãi đỗ xe. Sau khi Lương Diệu Thần về phòng liền lập tức liên lạc với Lâm Thiển. Đúng lúc Lâm Thiển cũng muốn tìm cô ta trò chuyện, thể là bữa cơm ấy cứ quyết định như thế. Chạng vạng hôm đó, Lâm Thiển đã đến nhà hàng cao cấp trước. Vì giờ hẹn trùng với thời điểm giao thông ách tắc nhất, cho nên cô đã ra khỏi nhà trước một tiếng đồng hồ. “Thưa cô, cô có đặt chỗ chưa?”
“Có, là cô Lương đặt.”
“Vậy xin mời.” Lâm Thiển đi theo nhân viên phục vụ đến phòng VIP mà Lương Diệu Thần đã đặt trước. Lúc mở cửa ra nhìn thấy Kim Trang Sùng, Lâm Thiển sửng sốt: “Ơ... Xin lỗi, tôi nhầm phòng rồi...” Kim Trang Sùng nhàm chán ngồi trên ghế dựa xem điện thoại, vừa nhìn thấy Lâm Thiển, hai mắt ông ta đã tỏa sáng, ung dung đứng lên đón tiếp. Nhân viên phục vụ cẩn thận đối chiếu lại, “Đây đúng là phòng VIP do cô Lương đặt, ba người, không nhầm đâu.” “...” Lâm Thiển im bặt, ngay cả nụ cười cũng trở nên lúng túng: “Ha ha, Kim tổng... Ông còn liên lạc với Diệu Thần sao?” “Chúng tôi hợp tác dĩ nhiên là phải liên lạc rồi.” Ông ta giải thích tận tình, không thể để lại ấn tượng xấu với Lâm Thiển.
“À, ha ha, tôi sợ tắc đường nên đến sớm một chút, không ngờ ông còn đến sớm hơn tôi.”
“Vậy thì vào ngồi đi, phục vụ cho chúng tôi bình trà trước.” Nhân viên phục vụ: “Vâng, xin chờ một lát.”
Thật ra Lâm Thiển đã không còn bài xích và phòng bị Kim Trang Sùng như trước. Do vài lần đàm phán với ông ta, cô đã đưa ra những yêu cầu mà ngay cả cô cũng cảm thấy rất quá đáng, thế nhưng ông ta lại đáp ứng không hề do dự. Đã có vài lần ông ta còn giúp cô giải quyết những việc lửa xém lông mày. Cho dù cô không cảm ơn, nhưng cũng không thể đối địch với người ta được. Với lại, mẹ cô và ông ta còn có quan hệ họ hàng. Hà Hâm là thím Năm của ông ta, vậy dựa theo mối quan hệ, cô còn phải gọi ông ta một tiếng “anh”.