*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Thành Kiêu lo lắng mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm bảng hiển thị tầng trong thang máy. Giữa chừng còn có những người khác lên lên xuống xuống, tim của anh đã nhảy lên tới 200 nhịp/phút rồi.
Trong lúc chờ thang máy đi lên, Cố Thành Kiêu tự trách đến ruột gan vỡ nát. Anh biết Kim Trang Sùng luôn quấy rầy Lâm Thiển từ lâu rồi nhưng anh lại không giải quyết tai họa ngầm này từ sớm. Đồng thời, Cố Thành Kiêu cũng trách Lâm Thiển, anh dặn dò nhiều lần cô phải cách xa Kim Trang Sùng mà sao cô vẫn chủ động hẹn Kim Trang Sùng làm gì?!
“Đing”, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi. Lương2Diệu Thần: “1808, đây là thẻ phòng.” Cố Thành Kiêu cầm lấy thẻ phòng, quay đầu lại liếc mắt nghi ngờ nhìn cô ta.
Lương Diệu Thần giải thích: “Thẻ phòng có hai cái, một cái là Kim Trang Sùng cầm, cái còn lại ở chỗ cháu.”
Cố Thành Kiêu không kịp suy nghĩ thêm, quăng cho ả ta ánh mắt “Tôi sẽ tìm cô tính sổ sau”, rồi xông về phía phòng 1808. Anh quét thẻ, mở cửa, vào phòng. Bên trong không phải tối đen như mực, cũng không có bất kỳ âm thanh nào. Cố Thành Kiêu đứng đờ tại cửa phòng. Chỉ trong một khắc, anh không dám tìm tòi đến cùng. Rèm cửa phòng kéo kín, chỉ có7ánh sáng mờ mờ của đèn sàn. Chăn trên giường được trải ra, không biết có người hay không. Phòng tắm không có âm thanh, cả căn phòng chìm trong im lặng. Đột nhiên, đôi mắt Cố Thành Kiêu nheo lại, đồng tử co rút, ánh mắt tập trung vào đôi giày đặt ở cuối giường. Anh nhận ra đôi giày đó là của Lâm Thiển.
Lương Diệu Thần diễn rất tròn vai, cô ta vui sướng khi người gặp họa, núp ở bên ngoài không bước vào theo. Lỡ như Kim Trang Sùng xông ra ngoài, gặp phải cô ta thì không hay rồi.
Kiểu này xem ra chắc chắn Cố Thành Kiêu sẽ ra sức đánh Lâm Thiển với Kim Trang9sùng. Chuyện này vừa phá hoại hạnh phúc của Lâm Thiển, vừa trút giận cho những khuất nhục mà Kim Trang Sùng đã tạo cho cô ta. Nhưng, bên trong không có bất kỳ tiếng động nào, Lương Diệu Thẩn tò mò thò đầu ra, nghĩ thầm trong lòng: Lẽ nào Cố Thành Kiêu tận mắt nhìn thấy vợ mình ăn nằm với người đàn ông khác mà không có bất kỳ phản ứng nào hết? Hay là anh bị kích thích đến phát ngốc luôn rồi?
Cố Thành Kiêu làm nghề trinh sát, bằng sự nhạy cảm quan sát theo bản năng nghề nghiệp của mình, anh kết luận Kim Trang Sùng không có ở đây. Anh mở đèn, đèn trần1chiếu sáng toàn bộ gian phòng. Trong gian phòng thoáng đãng chỉ có mình Lâm Thiển nằm trên giường. Anh vội vã chạy đến, “Thiển Thiển Thiển Thiển?” Anh lật chăn ra kiểm tra, thở phào nhẹ nhõm, quần áo Lâm Thiển vẫn y nguyên, cúc áo cổ sơmi vẫn đang gài, ngoại trừ hôn mê bất tỉnh ra, thoạt nhìn vẫn còn rất ổn.
Lương Diệu Thần luôn lấp ló ở bên ngoài cảm thấy là lạ, rón ra rón rén đi đến cửa, không ngăn được lòng tò mò nên thò đầu vào xem.
“Đây... đây... Kim tổng đâu?” Cố Thành Kiêu liếc nhìn ả ta, “Câu này nên hỏi cô mới đúng.” Lương Diệu Thần đi vào bên trong, lia1mắt quét qua mỗi góc ngách đều không thấy bóng Kim Trang Sùng. Cô ta còn vào nhà vệ sinh nhìn xem, cũng không thấy bóng dáng ông ta đâu. “Cháu không biết mà, chính mắt cháu thấy họ vào đây, sao giờ lại không thấy người đâu hết?” Đúng lúc này, Lương Diệu Thần nhìn thấy áo khoác tay trang vắt trên giá đồ, “Nhìn này, đây là áo của Kim Trang Sùng.” Cố Thành Kiêu nhìn theo ngón tay cô ta chỉ, quả thật nhìn thấy áo khoác kia. Đây là áo khoác tay trang màu xanh thẫm kiểu rộng. Tuy anh không chắc đó là áo của Kim Trang Sùng, nhưng cũng chứng minh đây là áo của đàn ông. Trái tim Cố Thành Kiêu bị bóp lấy.
“Thiển Thiển Thiển Thiển Tỉnh nào, tỉnh nào...” Cố Thành Kiêu vỗ mặt Lâm Thiển nhưng cô không nhúc nhích.
“Cô ấy thật sự đã uống say?” Lương Diệu Thần vội gật đầu, “Đúng vậy, không ai ép thím cả, là tự thím ấy uống.”
“Uống bao nhiêu?”
“Ít nhất hai chai.”
Cố Thành Kiêu hiểu rõ Lâm Thiển. Bình thường trên cơ bản cô không uống rượu, nhưng ở những trường hợp cần phải uống thì cô sẽ uống. Cô là người có thể uống rượu, khả năng tự kiềm chế rất tốt, tuyệt đối sẽ không mê rượu. Cho dù có uống say cô cũng sẽ không say đến nỗi này. Với lại, mùi rượu trên người Lâm Thiển rất nhạt, ngửi vài lần cũng không thấy, tuyệt đối không uống đến hai chai. Thật ra, trên đường đến đây, mặc dù anh lo lắng muốn chết, nhưng cũng không lơ là những sơ hở dễ thấy.
Lương Diệu Thần tự cho rằng không có góc chết, nhưng thật ra trong mắt Cố Thành Kiêu thì sơ hở chồng chất. Chẳng qua anh đang lo lắng cho Lâm Thiển nên không vạch trần trước mặt cô ta mà thôi.
Không nói cái khác, Lâm Thiển bị Kim Trang Sùng ôm vào phòng là thật, Kim Trang Sùng cởi áo khoác cũng là thật. Không nói đến việc cuối cùng Lâm Thiển có thất thân hay không, lẽ nào Kim Trang Sùng không đụng vào Lâm Thiển cái nào ư? Sờ một chút, hôn vài cái, thậm chí chỉ là nhìn ngắm thôi thì Cố Thành Kiêu vẫn cảm thấy đó là đang xâm phạm đồ cá nhân của anh, anh không cho phép. Nghĩ rồi đột nhiên Cố Thành Kiêu quay lại nhìn Lương Diệu Thần. Lương Diệu Thần run rẩy, cô ta bị khí thể mạnh mẽ cùng ánh mắt sắc bén của Cố Thành Kiêu làm khiếp sợ. “Đưa đây!” Cố Thành Kiêu giật điện thoại của cô ta. Quả nhiên, điện thoại đang ở trạng thái quay phim. Lương Diệu Thần lắp bắp giải thích: “Cháu... cháu... Cháu chỉ muốn lưu lại chứng cứ thôi. Nếu chú muốn tố cáo Kim Trang Sùng cưỡng hiếp với tòa án, hoặc là... hoặc là muốn ly hôn, có thể làm chứng cứ trực tiếp rồi?”
Lúc Lương Diệu Thần giải thích, Cố Thành Kiêu đã mở chức năng xóa của điện thoại, xóa sạch những bức ảnh bóng lưng kia, rồi xóa sạch ảnh được lưu trong “Đã xóa gần đây” và “Xóa đám mây”. Hơn nữa anh còn cẩn thận tỉ mỉ mở WeChat của cô ta, xóa hết những bức ảnh cô ta đã gửi qua trong hộp thoại trò chuyện.
Cố Thành Kiêu cảnh cáo: “Nếu tôi nghe được bất cứ tin đồn nào, hoặc nhìn thấy bất kỳ tấm hình nào, cô, tôi sẽ không nể mặt ai mà khiến cô sống không bằng chết.” “...” Lương Diệu Thần sợ hãi nhũn cả chân.
Nói xong, Cố Thành Kiêu lập tức bể Lâm Thiển ra khỏi chăn, đi thẳng ra khỏi phòng.
Tại bệnh viện Quân y, kết quả xét nghiệm máu đã có. Trong máu Lâm Thiển quả thật có chứa thành phần thuốc mê, hoàn toàn khớp với suy đoán của anh.
Ninh Trí Viễn phụ trách kiểm tra cũng đoán được sơ qua. Lão Đại hốt ha hốt hoảng rời khỏi đội, vội vội vàng vàng bảo anh chuẩn bị xét nghiệm máu, cuối cùng cuống cuồng ôm chị dâu hôn mê trở về, khỏi hỏi nhiều anh cũng biết đã xảy ra chuyện gì.