Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 739



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content


Lâm Thiển vui mừng khôn xiết, sau đó xin lỗi: “Gần đây quả thật mẹ rất ít khi ở cùng các con, thật xin lỗi! Nhưng mẹ bảo đảm với các con, đây chỉ là tạm thời. Các con ở nhà ông bà nội cũng là tạm thời, tuyệt đối đừng tin những câu nói bảo rằng ba mẹ không cần các con, không thương các con. Ba mẹ rất rất thương Nam Nam và Bắc Bắc, biết không?” “Biết ạ.”

“Biết ạ, em gái, anh nói rồi, sau này nếu Đại Béo còn nói vậy nữa thì em đừng khóc, mà phải hùng hồn nói với cậu ấy là ba mẹ rất thương chúng ta.” “Da da.”

Đến nhà tổ của nhà họ Cố, di động của Cố Thành Kiêu reo lên, “Ba mẹ con xuống xe trước đi, anh nghe điện2thoại cái đã.”

Lâm Thiển đưa bọn nhỏ xuống xe trước. Sau khi xuống xe, Nam Nam đã sớm quên đi chuyện không vui vừa rồi, cười to chạy vào sân nhà với anh Hai.

Lâm Thiển nhìn vào khoang lái một chút, chỉ thấy Cố Thành Kiêu vẫy tay ra hiệu cho cô không cần chờ anh.

Thể là Lâm Thiển cũng nhập đội với bọn họ.

“Lại đây lại đây, chơi trốn tìm nào. Mẹ đếm từ mười, các con mau nấp kỹ nhé, 10, 9, 8, 7?”

Trong xe, Cố Thành Kiêu nghiêm nghị nhận điện thoại, “Alo, nói đi.”

Người gọi tới là Cao Kỳ Khâm, “Lão Đại, đã điều tra được rồi. Công ty của Kim Bách Minh có một món nợ khá mơ hồ. Cục Thuế vụ liên kết với Viện kiểm sát mời ông ta đến uống trà, đến giờ7vẫn chưa thả ra.”

“Đừng nói với tôi là đã bứt dây đồng rừng nhé.”

“Đúng vậy, lão hồ ly Kim Bách Minh này rất ranh ma, bởi vậy sau này chúng ta sẽ càng khó triển khai nhiệm vụ. Lão Đại, hãy bảo bọn họ mau thả người đi.”

“Bọn họ bắt người có danh nghĩa, thả người cũng phải có danh nghĩa. Bắt rồi lại thả vô duyên vô cớ sẽ khiến Kim Bách Minh nghi ngờ.” “Vậy phải làm sao?” Cố Thành Kiêu suy nghĩ một lát rồi nói: “Bí mật liên hệ với Cục Thuế vụ bảo Kim Bách Minh sửa lại khoản nợ cho rõ rồi thả ông ta ra.” “Vậy ngộ nhỡ Kim Bách Minh không sửa rõ thì sao?” “Ông ta sẽ sửa rõ, đây là việc ông ta am hiểu nhất mà.”

“Được, tôi lập tức đi9làm ngay.” Một bên khác, trong phòng thẩm vấn ở Viện kiểm sát nào đó, kể từ khi Kim Bách Minh bị “mời” đến từ đêm qua tới giờ vẫn chưa hề rời đi, nước trà trong ly cũng chưa vơi tí nào. Nhân viên thẩm vấn thay phiên nhau “tiếp” ông ta uống trà nói chuyện phiếm. Đã tròn hai mươi tiếng, nhưng Viện kiểm sát vẫn không có ý định thả người. Hà Hâm lo lắng không thôi, hoảng sợ ngất xỉu, nửa đêm qua đã được đưa tới bệnh viện.

Kim Trang Sùng ở ngoài phòng bệnh trông chừng cả đêm, cũng suy nghĩ cả đêm. Ông ta nghĩ bụng: Trước giờ chú Năm làm việc cẩn thận, xưa nay không để lộ chút sơ hở nào. Nếu cảnh sát có chứng cứ thật thì đã sớm hạ lệnh1bắt giữ chú ấy rồi, sao lại chỉ “mời uống trà” đơn giản vậy chứ?

Kim Trang Sùng mạnh dạn kết luận: Nhất định cảnh sát chưa có chứng cứ trong tay, chỉ cần ông ta ngồi vững, không hành động thiếu suy nghĩ thì chắc chắn chú Năm sẽ không có việc gì.

Sắc trời dần tối, Hà Hâm choàng áo khoác ra khỏi phòng bệnh.

“Thím Năm, thím đã thấy đỡ hơn chưa?” Kim Trang Sùng lập tức bước đến đỡ lấy bà, “Lại đây, ngồi xuống nào, thím tỉnh thì phải gọi cháu chứ, sao lại ra đây một mình”

Hà Hầm: “Thím không sao, đã khá hơn nhiều rồi. Haizz, thím thật sự quá vô dụng.” Kim Trang sùng: “Thím Năm, cháu thấy gần đây sức khỏe của thím thực sự quá kém, thường xuyên ngất xỉu, nhưng đi khám lại1không tìm ra vấn đề gì, rốt cuộc là thím bị sao thế?” Hà Hâm lắc đầu, “Chẳng bị sao cả, do lớn tuổi thôi.” Đương nhiên Kim Trang sùng không tin lý do này, “Cháu thấy thím cứ rầu rĩ không vui, có chuyện gì phiền lòng sao?” Hà Hâm mỉm cười, “Đâu có, nếu có thì chú Năm của cháu đã làm hết cho thím rồi, thím chẳng cần phải lo nghĩ gì, nào còn phiền lòng chuyện gì chứ? Bây giờ thím lo nhất là ông ấy, ngoài ra không còn gì khác.”

Kim Trang Sùng: “Cháu thấy trùng hợp là thím không hề làm gì, ngày nào cũng nằm dí ở nhà nên sức khỏe mới kém như vậy. Chờ chú Năm về, cháu nhất định phải nói với chú ấy là đừng quản lý thím quá chặt.”

Kim Bách Minh là người cực kỳ thiên vị, đối với người ông ta không quan tâm thì ông ta chẳng thèm nhìn lấy một cái, còn đối với người ông ta quan tâm thì lòng chiếm hữu và ý muốn khống chế của ông ta rất mạnh. Cuộc hôn nhân đầu tiên của Kim Bách Minh là do ba mẹ sắp xếp, khi đó ông ta không biết gì về tình yêu, bận rộn đến nỗi không có thời gian yêu đương. Ba mẹ bảo ông ta đi xem mắt thì ông ta đi xem mắt, bảo ông ta kết hôn thì ông ta kết hôn, bảo ông ta sinh con thì ông ta sinh con, hết thảy đều chiều theo ý muốn của ba mẹ mình.

Nhưng, lần đầu tiên ông ta gặp được Hà Hâm, vừa nhìn là ông ta đã muốn chiếm hữu bà. Khi đó Hà Hâm vẫn là một cô gái chưa trải sự đời, hoạt bát đáng yêu, rất thích cười. Khi bà cười rộ lên sẽ khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.

Thế là, ông ta che giấu sự thật mình đã kết hôn, điên cuồng theo đuổi Hà Hầm. Ông ta toại nguyện, trở thành mối tình đầu của Hà Hâm. Nhưng giấy không thể gói được lửa, chưa đầy ba tháng sau, vợ ông ta đã phát hiện ra điều khác thường, còn đến tìm Hà Hâm.

Lúc ấy Hà Hẩm thật sự hận Kim Bách Minh đến thấu xương. Vì ông ta mà bà vô tình trở thành kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác. Bà gọn gàng nhanh chóng rời xa Kim Bách Minh, còn nhân cơ hội xin xuất ngoại du học theo diện sinh viên trao đổi.

Sau khi mất đi Hà Hâm, cuộc sống của Kim Bách Minh dường như trở thành màu xám. Đừng nói là với vợ, mà đối với công việc cũng không thể vực dậy tinh thần. Ông ta đã nếm trải tư vị của tình yêu thật sự, nếu cho ông ta một cơ hội nữa, ông ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận kết hôn. Kim Bách Minh sống như cái xác không hồn trong năm năm, rốt cuộc vợ ông ta cũng không chịu nổi một người chồng không yêu thương mình, vì thế đã đưa ra quyết định ly hôn. Lúc ly hôn, Kim Bách Minh khăng khăng giành quyền nuôi con trai. Ông ta cho Vợ một khối tài sản kếch xù, thật tâm chúc phúc bà ấy sớm ngày tìm được người lương thiện xứng với mình.

Sau đó nữa, trong một cơ hội rất tình cờ, khi ông ta về nước, vô tình nghe nói mấy năm qua Hà Hâm sống không tốt, chồng bà vượt quá giới hạn trong lúc bà mang thai, thậm chí còn bỏ cả gia đình.

Lúc ông ta nghe được tin này đã nổi trận lôi đình, muốn chém tên khốn nạn đã phụ lòng Hà Hâm ra thành trăm mảnh. Ông ta lập tức đích thân đi nghe ngóng, hóa ra Hà Hâm đã ly hôn, cũng đã xuất ngoại.