*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thiển phản xạ vô cùng nhanh nhẹn. Cô xoay người cúi đầu quay vào tường ra vẻ đang gọi điện thoại. Cô len lén nhìn về phía sau bằng khóe mắt, thấy Hà Hầm cầm trong tay một túi rác. Mẹ cô đang cầm rác đi đổ.
Hóa ra ông Kim nằm phòng bệnh bên trong. Đó là phòng bệnh đặc biệt, tách biệt hẳn với các phòng bệnh khác, ở giữa có vách ngăn kính khóa lại, khi ra vào phải cần nhân viên bệnh viện quẹt thẻ. Loại phòng bệnh đặc biệt này chỉ dành riêng cho những bệnh nhân có lý lịch đặc biệt, là loại chính khách, quan chức cao cấp, các tỉ phú, hoặc là ngôi sao lớn. Người bình thường cũng không biết đến sự tồn tại của loại phòng bệnh này.2Bên trong phòng có thang máy, bệnh nhân ra vào không cần phải thông qua bên ngoài. Xét về phương diện bảo vệ tính riêng tư thì ở đây có thể yên tâm.
Lâm Thiển biết được điều này cũng vì mỗi lần Cố Thành Kiêu phải nằm viện đều nằm ở phòng bệnh đặc biệt này. Cho nên nếu đã là phòng bệnh đặc biệt thì cô cũng không hi vọng xa vời có thể lân la đi vào. Lâm Thiển rời bệnh viện, không chờ được bèn gọi điện cho dì Mạch.
“Alo, dì Mạch, bây giờ dì có nói chuyện được không?”
“Dì nói được, cháu nói đi.” Giọng Trương Hiểu Mạch ở đầu dây bên kia bình thản, nghe như rất cẩn trọng dè dặt.
Lâm Thiển nói thẳng: “Dì Mạch, cũng lâu rồi cháu không gặp mẹ.7Có phải gần đây mẹ cháu có chuyện gì không? Cháu thấy rất lo.” Giọng nói Trương Hiểu Mạch vẫn bình thản như trước: “Ừ, nhưng cháu không cần lo lắng, mẹ cháu bên này sẽ xử lý tốt.”
Giọng điệu này như thể chỉ để đối phó, tất cả đều chỉ tiết lộ một tin, mẹ ở bên kia không tiện, Lâm Thiển hiểu được.
“Vâng, cháu biết rồi. Dì Mạch, nhờ di chuyển lời cho mẹ cháu, mong mẹ hết sức giữ gìn sức khỏe, bao giờ tiện thì gọi cho cháu cũng được.” Trương Hiểu Mạch nghe thấy thì trong lòng nóng ran, suýt chút nữa thì tiết lộ ra. Nhưng cuối cùng bà vẫn giữ được giọng nói bình thản, “Được.” Cúp điện thoại rồi, Lâm Thiển kết luận chắc chắn bên mẹ đã xảy ra9chuyện. Nhưng nếu Kim Bách Minh gặp chuyện không may thì theo lý thuyết, tập đoàn Kim thị là công ty lớn như vậy mà lại không có chút động tĩnh nào sao. Thương gia giàu có bậc nhất như Kim Bách Minh thì đường đi nước bước đầu công khai. Ông ta tham gia hoạt động gì, hay là ra tiền mua miếng đất lớn nào cũng đều bị truyền thống theo dõi đăng tin. Vì vậy nếu ông ta vì sức khỏe yếu phải nhập viện mà vắng mặt ở hoạt động nào đó thì nhất định sẽ có người chú ý.
Bây giờ lại không có tin tức nào được đăng lên. Có thể vì chưa được bao lâu, hoặc có thể Kim Bách Minh thật sự có khả năng giấu giếm thông tin đi chăng?
Lâm5Thiển đi về nhà, ôm nỗi lo sợ bất an trong lòng.
Tại phòng bệnh đặc biệt, Kim Bách Minh nằm trên giường, đeo mặt nạ thở oxy trên mặt, ngực dán đầy miếng dán theo dõi. Theo biểu đồ trên máy, ở thời điểm ông ta nghỉ ngơi, nhịp tim trung bình cao lắm cũng chỉ là ba mươi nhịp một phút. Nhịp tim quá chậm, cho thấy chức năng tim có vấn đề, có thể qua đời bất cứ lúc nào. Mới sáng sớm hôm nay, ông ta lái xe đến công ty. Vừa bước xuống xe ông ta đã cảm thấy đau ngực hoa mắt rồi sau đó chúi đầu ngã nhào xuống đất.
Bảo vệ đi tuần tra phát hiện mới đưa ông ta đến bệnh viện kịp thời.
Hà Hầm nhìn chồng mình nằm trên giường3bệnh thì vô cùng lo lắng. Hơn hai mươi năm qua, bà cùng với Kim Bách Minh nâng đỡ lẫn nhau mà sống. Cho dù Kim Bách Minh ở bên ngoài hô mưa gọi gió như thế nào thì khi về đến nhà thì vẫn luôn nâng niu bà trong lòng bàn tay.
Kim Bách Minh chính là ông trời của bà. Nhưng bây giờ ông trời của bà dường như sắp sụp đổ rồi.
Người bảo vệ đi vào truyền tin, “Bà Kim, trong công ty đã có người dò la tin tức của Chủ tịch. Tôi cảm thấy tình trạng sức khỏe hiện tại của Chủ tịch không tiện công khai ra ngoài. Vậy bà có muốn báo cho ông Kim đến xử lý không?”
Hà Hâm không bao giờ ngó ngàng gì đến chuyện ở công ty. Kim Bách Minh ngã bệnh thì bà cũng hoang mang lo sợ.
Bà cũng không biết có nên tin cậy người bảo vệ lạ mặt này không.
Đúng lúc này Kim Bách Minh như nghe thấy được tiếng động mà cố gắng mở mắt ra. “Bách Minh? Bách Minh?... Anh tỉnh chưa?... Bách Minh, em là Hà Hâm đây, anh có nghe thấy tiếng em không? Anh đừng làm em sợ!”. Dần dần, Kim Bách Minh vật vã nhúc nhích, cuối cùng cũng mở mắt ra. Nhưng rõ ràng sức lực của ông ta không hồi phục được như trước. Hơi thở của ông ta khò khè, giọng nói cũng rất yếu. Ông ta cầm tay Hà Hâm trấn an: “Anh không sao.”
“Cái gì mà không sao. Bác sĩ nói bệnh của anh rất nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể... Anh nhất định phải nhanh chóng phẫu thuật, biết không?” Kim Bách Minh vỗ vỗ tay bà, ra hiệu cho bà cứ bình tĩnh đã. Rồi sau đó ông ta bình thản nhìn người bảo vệ.
“Anh tên gì?”
“Dương Mộc.”
“Vào công ty từ bao giờ?”
“Tôi mới vào công ty được một tháng.”
“Tại sao anh lại cho rằng phải giữ bí mật tình trạng sức khỏe của tôi?” Kim Bách Minh là một người mắc bệnh đa nghi vô cùng nặng. Từ trước đến giờ ông ta không dùng tài xế riêng, cũng vì cảm thấy không an toàn. Dương Mộc lập tức cúi đầu xin lỗi, “Thật xin lỗi Chủ tịch. Có lần tôi đứng trong gara tầng ngầm, vô tình nghe được Chủ tịch và ống Kim nói chuyện, nhắc gì đó đến đâu đó trong nội bộ công ty. Tôi thề là tôi không cố tình nghe trộm. Chỉ là lúc hai người nói chuyện thì tôi lại ở ngay bên cạnh. Tôi nghĩ đây là chuyện nhạy cảm, sợ bị mất việc nên mới núp đi không lộ mặt.”
“Anh nghe được bao nhiêu?” “Cũng không nhiều. Tôi cũng không nghe được rõ ràng lắm. Tôi nghe loáng thoáng Chủ tịch nói người nào với người nào đó cấu kết với nhau muốn lật đổ ông.” Sắc mặt Kim Bách Minh trầm xuống hỏi: “Ai với ai?” Dương Mộc do dự, cuối cùng vẫn thành thực nói ra, “Phùng Thừa phải và Trương Thế Minh”
“Thật ra cậu cũng thành thật.” “Thật xin lỗi Chủ tịch.”
Kim Bách Minh khoát khoát tay nói: “Nếu là vô tình nghe thấy thì cũng không trách cậu được. Chỉ trách chúng tôi quá sơ suất.” Dương Mộc cúi đầu, gương mặt lại áy náy giải thích: “Tôi cũng không hiểu, chỉ biết là nếu có người muốn chống đối ông thì khi ông bị bệnh, bọn họ chắc chắn sẽ nhân cơ hội mà âm mưu làm việc lớn. Tôi cũng không biết đúng sai thế nào. Bây giờ ông đã tỉnh, mọi chuyện nên làm thế nào, xin ông dặn dò.” Kim Bách Minh: “Cậu rất thông minh, suy tính rất chu toàn, làm rất khá.”
Dương Mộc: “Không dám, chỉ cần Chủ tịch đừng sa thải tôi là được.” Kim Bách Minh: “Tuổi cậu còn trẻ, thân thể cao lớn tráng kiện, đầu óc lại nhanh nhẹn, sao lại chỉ làm bảo vệ kho hàng?”