*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Tự An cười ha ha, đây chính là hiệu quả mà anh mong muốn, nếu không thì sao phát huy được uy lực học bá của anh chứ, “Vậy để chú Thẩm dạy cháu nhé, dễ lắm.” Bắc Bắc nhăn nhó như ăn phải mướp đắng. Hôm qua rõ ràng đã làm xong bài tập để hôm nay được chơi rồi mà, nhưng sao cuối tuần lại phải làm bài nữa chứ?! Nam Nam càng ôm chặt ba mình hơn, lặng lẽ ghé vào tai ba nói nhỏ: “Ba à, chúng ta đi dạo phố được không? Lâu rồi ba chưa dẫn con ra ngoài chơi.” Cố Thành Kiêu hơi dở khóc dở cười, nói nhỏ với cô bé: “Vậy2anh Hai phải làm sao đây? Chúng ta không thể để anh Hai ở lại một mình được.”
Nam Nam: “Không sao đâu ba, anh Hai thích học mà.”
Cố Thành Kiêu cổ gắng nín cười, Bắc Bắc sắp khóc, ngoái đầu lại nói: “Ba, ba và em ra ngoài chơi cũng đừng để con ở nhà, nếu không... nếu không con khóc cho hai người xem!” Cố Thành Kiêu một tay bế con gái, một tay xoa đầu con trai, cười an ủi: “Vậy vào nhà cất bài tập đi, bảo chú Thẩm đắp người tuyết cho các con chịu không?” Bắc Bắc nín khóc ngay, mỉm cười: “Dạ chịu ạ.” Nam Nam ôm cổ ba mình vừa hôn vừa cười, “Ba7vạn tuế, ba tốt nhất, muah muah.”
Thẩm Tự An bất giác mỉm cười, ngoài cảm thấy mất mát, cũng thấy vô cùng ấm lòng.
“Nam Nam, Bắc Bắc, vậy các cháu nói cho chú biết các cháu thích gì đi, lần sau chú Thẩm sẽ mua cho.”
Nam Nam bắt đầu giảng đạo: “Mẹ nói là không được đòi quà người lớn, như thế không lễ phép.” “Đây là chú Thẩm muốn thể, nên không sao đâu. Nam Nam cứ mạnh dạn nói đi, chỉ cần không phải trăng trên trời, chú Thẩm sẽ cố hết sức chiều ý cháu.”
Nam Nam đảo cặp mắt đen láy, cười hì hì nói: “Cháu không muốn trăng trên trời, cháu chỉ muốn sao trên trời mà9thôi.” Ặc, sao trên trời... mà thôi...
“Muốn ngôi sao đúng không? Được, chú Thẩm nhớ rồi. Còn Bắc Bắc thì sao nào?” Nếu em gái đã nói ra, vậy Bắc Bắc cũng thoải mái nói ra thứ mình muốn: “Cháu muốn có quần áo giống Iron Man, không muốn đồ giả, muốn quần áo Iron Man thật cơ.” “...” Các bạn nhỏ à, sao yêu cầu của các bạn lại khó vậy chứ? “Được rồi, chú Thẩm nhất định sẽ chiều theo ý các cháu.” Cố Thành Kiêu nhíu mày, ánh mắt đó giống như đang nói: Cậu chắc chứ? Thẩm Tự An yên lặng ra dấu “OK” với anh. “A, đi đắp người tuyết thôi, đi đắp người tuyết thôi.”5Nam Nam cười trên cổ ba, chỉ huy thú cưỡi mới của mình, “Cha cha cha, nhanh lên ba ơi, bên kia nhiều tuyết quá kìa” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Thẩm Tự An cũng không tin. Cố lão đại khiến người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật trên chiến trường ở nhà đúng là chiều con. Xem ra, đánh bại anh hùng chưa chắc là địch mạnh, mà cũng có thể là trẻ con.
Trước mặt con gái, Cố Thành Kiêu hoàn toàn mất tài năng “chém giết” trên chiến trường, mà toàn thân anh tản ra một khí chất dịu dàng, kiên nhẫn, cẩn thận, và quan tâm. Thẩm Tự An đứng đằng sau nhìn,3tự nhiên có cảm giác ngưỡng mộ. Mới vừa có một trận tuyết lớn, lại đúng vào dịp cuối tuần, ổng cụ cố ý dặn dò quản gia Niên đừng dọn tuyết đọng trong sân. Lần này, vui nhất hẳn là hai đứa nhỏ. Đây là lần đầu tiên Thẩm Tự An chơi đắp người tuyết với trẻ con. Ban đầu anh nghĩ, để xem hai đứa nhóc này có thể chơi trò gì, nhưng sau đó, anh nhận ra mình đã sai rồi.
Anh không hiểu sao hai đứa nhỏ này lại sung sức đến thế?!
Nói sao thì thể lực của bọn họ cũng tốt hơn người bình thường một chút. Từng chạy việt dã liên tục ba ngày ba đêm bên ngoài, thực chiến diễn tập nằm vùng ở rừng sâu núi thẳm cả nửa tháng trời. Quan trọng là cường độ huấn luyện cơ bản mỗi ngày của bọn họ còn cao hơn trò đắp người tuyết và ném tuyết này nhiều.
Nhưng cuối cùng, anh thật sự mệt mỏi thở hổn hển. Anh phát hiện, trong thế giới của trẻ con không có hai chữ “nghỉ ngơi”, dù chỉ là nghỉ ngơi hai phút thì chúng cũng chạy nhảy trong suốt quá trình đó.
Đắp người tuyết xong bọn họ lại bắt đầu chơi ném tuyết, ném tuyết xong lại bắt đầu quét sạch tuyết đọng. Cuối cùng, anh mệt mỏi ngồi bên cạnh lão Đại nghỉ ngơi, nhìn hai đứa nhỏ quét tuyết.
“Chơi với bọn trẻ mệt rồi hả?”
“Mệt, còn mệt hơn huấn luyện nữa.”
Cố Thành Kiêu nở nụ cười cha hiền nhìn bọn nhỏ, “Nhưng nhìn nụ cười trên mặt chúng thì chút mệt mỏi ấy liền tan biến hết.”
Thẩm Tự An suy tư, anh cũng thẳng thắn nói với lão Đại: “Lão Đại, tôi hiểu ý anh, nhưng chuyện này chỉ riêng một mình tôi muốn cũng không được. Không gặp được là không gặp được. Nếu tôi tùy tiện tìm ai đó miễn cưỡng kết hôn, sau khi cưới sống không thoải mái, vậy tôi thì không kết hôn còn hơn. Tôi sống một mình cũng rất tốt, hà cớ gì phải đi tìm phiền phức?”
Cố Thành Kiêu vỗ vai anh, hỏi: “Nghe nói em gái của Bất Ngôn chạy tới trước mặt cậu tỏ tình, nhưng bị cậu từ chối à?” Thẩm Tự An bối rối, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, “Ai nói? Không có... không có chuyện đó.” “Nhìn cậu kia, ngữ điệu nói chuyện cũng thay đổi, xem ra chuyện này là thật rồi.”
“Cậu còn thua một cô gái.”
“... Lão Đại, em gái của Bất Ngôn còn nhỏ tuổi, còn tôi già rồi, hai chúng tôi không hợp.”
“Vậy cậu cảm thấy tôi và Lâm Thiển cũng không hợp sao?”
“Chẳng phải chỉ lớn hơn cô ấy có vài tuổi thôi sao, tuổi tác không thành vấn đề.”
“Lão Đại, anh đổi nghề làm bà mai hồi nào vậy?..” Thẩm Tự An càng nghĩ càng thấy sai sai, “Có phải cô ấy nói với anh không?” Cố Thành Kiêu vội vàng lắc đầu, giải thích thay cho Lý Bất Ngữ, “Thế thì không, một cô gái như cô ấy làm sao có thể nói chuyện nữ nhi tình trường với tôi chứ. Là cô ấy khóc lóc với Lâm Thiên, nói đến vô cùng đáng thương, tôi chỉ vô tình nghe được thôi.” Ánh mắt của Thẩm Tự An hơi mơ màng, anh biết rõ phụ nữ ai cũng phiền phức cả. “Thật ra thì em gái của Bất Ngôn nói nhỏ cũng không nhỏ, đã hai tám tuổi rồi, thoáng cái sẽ thành bà cô ba mươi. Người như cô ấy, khỏi phải nói nổi tiếng cỡ nào trong quân đội. Chỉ cần cô ấy gật đầu là sẽ có người xếp hàng muốn cưới cô ấy, nhưng người ta lại chỉ có ý với cậu, đúng là một cô gái cố chấp mà.” Thẩm Tự An cảm thấy rất lúng túng. Đây không phải lão Đại mà anh quen biết. Đây không phải là chuyện của các bà tám quản lý hay sao? “Tháo mặt nạ của cậu xuống và hiện nguyên hình đi.” Cố Thành Kiêu sừng sộ lên, để lộ vẻ mặt nghiêm nghị trước sau như một của mình.
Thẩm Tự An chắp tay xin tha: “Anh tha cho tôi đi mà lão Đại.”
Cố Thành Kiêu cũng chắp tay, cầu xin ngược lại anh: “Cậu cho con gái người ta một cơ hội đi, nếu không đêm nay tôi lại phải ngủ phòng khách đấy.” Thẩm Tự An: “...” Cố Thành Kiêu cười gượng gật đầu, “Cậu không đồng ý với tôi thì tôi sẽ không hoàn thành nhiệm vụ mà Lâm Thiển giao phó.” Thẩm Tự An: “...” Không không không, nhất định là phương thức giao tiếp không đúng.