*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không hôn.” Lâm Thiên quay mặt đi chỗ khác.
Cố Thành Kiêu không chiều theo, nhất định phải ôm hôn cô mới chịu. Lâm Thiển nhất quyết không cho, ghét bỏ dùng hai tay đẩy miệng anh ra. Trong không gian chật hẹp, hai người dính lấy nhau như keo dán, kịch liệt đến độ bất phân thắng bại. Lâm Thiển đã ngất ngây, nghiêm túc chất vấn: “Cố Thành Kiêu, anh đang làm cái gì vậy hả?!”
Cố Thành Kiêu thở dài một hơi. Vì thân phận hiện giờ của anh không thích hợp đến bệnh viện, nếu bị chủ cháu Kim thị bắt gặp thì những nỗ lực trước đây có thể sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước, nhưng ai bảo vợ yêu của anh ở đây chứ?
“Vậy em làm gì ở đây?2Còn lén la lén lút.” Nhất thời Lâm Thiển không biết giải thích từ đâu, bèn nhắc nhở một câu, “Lát nữa em sẽ giải thích với anh. Bây giờ Kim Trang Sùng và Lương Diệu Thần đang nói chuyện trong cầu thang.” “Cái gì?” Cố Thành Kiêu lập tức cảnh giác, đừng để anh bị Kim Trang Sùng bắt gặp nhé.
Lâm Thiển lườm anh một cái, đẩy mạnh anh ra, “Anh đừng cản trở, tránh ra, em còn muốn nghe tiếp.”
Ai ngờ, cô vừa mới mở cửa đã thấy Kim Trang Sùng đang từ bên ngoài đi qua, cô sợ đến mức lập tức rụt vào.
“A...” Cằm của Cố Thành Kiêu cứ thể bị cái ót cứng ngắc của cô đụng phải. Đụng rất mạnh!
Lâm Thiển quay lại trừng anh, chê anh vướng7bận. Mặt mày Cố Thành Kiêu đẩy khổ sở, anh lạnh nhạt nói: “Cắn phải lưỡi rồi...” Lâm Thiển thật sự muốn khóc, nói anh thể nào được chứ? Cô vừa trừng mắt vừa giơ tay xoa cẩm cho anh, “Còn đau không?” “Còn, đau lưỡi, chảy máu rồi.” “Cố chịu đi.” “Cần hỗn lưỡi xoa dịu.” “...” Lâm Thiển bóp mạnh vào cằm anh, anh đau la oai oái.
Lúc này Kim Trang Sùng đã đi vào trong, Lương Diệu Thần cũng không còn ở đây, Cố Thành Kiêu chỉ muốn đưa Lâm Thiển rời khỏi bệnh viện.
“Anh đừng vội, em vẫn còn đồ chưa lấy.” Lâm Thiển bực bội kinh khủng, đột nhiên lòi đâu ra một tên Trình Giảo Kim chuyên phá hoại, tâm trạng của cô cực kỳ không vui. “Còn9đồ gì chưa lấy?”. Lâm Thiển không rảnh giải thích, đi đến chỗ thùng rác lớn trong cầu thang lấy lại điện thoại di động. Rốt cuộc cũng ngồi vào xe, Lâm Thiển bắt đầu mở đoạn ghi âm, Cố Thành Kiêu thì lái xe. Đoạn ghi âm này thu rất rõ ràng, còn kèm theo tiếng vọng và hiệu quả khuếch đại âm thanh. Mới đầu là giọng nói vô cùng bất mãn của Kim Trang Sùng, “Cô lại quậy tôi gì nữa đây? Không biết bây giờ tôi đang bận sao?” Lương Diệu Thần không nói gì, nhưng có tiếng nức nở, cô ta vẫn chưa lên tiếng, ban đầu chỉ khóc.
Kim Trang Sùng: “Đừng có khóc trước mặt tôi, chiêu này không xài được với tôi đâu. Nói đi, rốt cuộc5cô theo dõi tôi làm gì? Cô lại muốn gì nữa đây?”
Lương Diệu Thần: “Em thật sự không theo dõi anh mà, em đến bệnh viện để khám. Đây là giấy khám thai, em có thai rồi.”
Sau đó, Kim Trang Sùng im lặng hồi lâu, chắc là ông ta đang xem giấy khám thai.
Lương Diệu Thần: “Đứa bé là con của anh đấy, không tin thì anh có thể làm xét nghiệm DNA, chưa sinh cũng có thể làm được.” Kim Trang Sùng: “Sao cô chắc chắn là tôi? Cũng có thể là của Đặng Phong mà.”
Lương Diệu Thần: “Làm sao có thể là Đặng Phong được? Đặng Phong bị bắt ba tháng trước, em vừa mới mang thai 50 ngày thôi.”
Kim Trang sùng lại im lặng một hồi, phần sau đều là Lương3Diệu Thần nói.
Lương Diệu Thần: “Em không so đo chuyện giữa anh và Hà Mộ Tình. Anh còn để ý chuyện giữa em và Đặng Phong sao? Ai biết có phải Đặng Phong là do Lâm Thiển cố ý sắp đặt hay không, cô ta có đến trăm ngàn cách để hủy hoại em.”
Lương Diệu Thần: “Lúc trước chính Lâm Thiển đã bới móc quan hệ giữa em và anh, là cô ta giật dây để em rời xa anh. Cô ta thấy em có giá trị nên dùng trăm phương ngàn kế để lôi kéo em, lấy cớ đào tạo em để em cố sống cổ chết bán mạng cho cô ta. Thật ra là cô ta lợi dụng em để kiếm tiền. Vừa thấy hình tượng của em tụt dốc là cô ta liền đóng băng em. Cô ta dùng nước nóng hầm ếch hầm nhừ em đến mức không còn chút giá trị nào, sau đó đá em đi. Em rơi vào tình cảnh hôm nay đều là bị Lâm Thiên lừa.”.
Kim Trang Sùng: “Vậy tôi phải cho Lâm Thiển một lời công đạo rồi. Cô không phải con nít ba tuổi mà bị lừa bởi mấy câu nói tùy tiện của cô ấy. Cô ấy vẫn luôn giúp cô giải quyết hậu quả, cô không những không cảm ơn cô ấy, mà còn đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu cô ấy, cô thật sự điên rồi.”
Lương Diệu Thần: “Em biết anh thích Lâm Thiên, cho nên luôn thiên vị cô ta. Nhưng anh phải biết rõ một điều, anh mãi mãi sẽ không chiếm được Lâm Thiên đâu. Ai bảo anh bỏ qua cơ hội tốt vậy chứ?”
Kim Trang Sùng: “Im mồm, đừng nhắc lại chuyện đấy.” Đến tận bây giờ ông ta vẫn hối hận về quyết định kia. Vất vả lắm mới lấy được thiện cảm từ Lâm Thiên, đến tận bây giờ ông ta vẫn ngại không có ý định đi tìm Lâm Thiển. Có điều, may mà hôm đó ông ta không làm gì. Nếu không, bị Cố Thành Kiêu bắt gian tại trận, đoán chừng ông ta đã mất mạng rồi. Nghĩ tới đây, Kim Trang Sùng nghiêm mặt chất vấn: “Cô không nhắc lại tôi còn không nghĩ đến. Nếu cô đã nhắc, vậy tôi cũng muốn hỏi cô một câu, tại sao hôm đó Cố Thành Kiêu lại đến? Chẳng lẽ cô cố ý gọi tới? Cô lợi dụng tôi thích Lâm Thiên nên gài bẫy để Cố Thành Kiêu đến bắt gian, hủy hoại tôi, đồng thời hủy luôn Lâm Thiên, một mũi tên trúng hai con nhạn phải không?”
Lương Diệu Thần: “Không có, em không có...”
Kim Trang Sùng: “Lúc tôi lăn lộn ngoài xã hội thì cô còn chưa ra đời nữa kìa. Tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm. Loại người không có lòng biết ơn, chỉ biết rắp tâm trả thù như cô còn muốn dùng con cái để trói buộc tôi sao?”
Kim Trang Sùng: “Lương Diệu Thần, cô nghe cho rõ đây, cô muốn sinh đứa bé trong bụng cô thì cô cứ sinh. Nếu đúng là con tôi thì tôi sẽ nhận, sẽ nuôi nó, tôi không thiếu chút tiền này. Nhưng cô thì mãi mãi cũng đừng hòng dựa vào con cái để trèo cao.” Lương Diệu Thần vẫn đang khóc, càng không ngừng nức nở. Kim Trang Sùng: “Biết điều thì cút đi cho tôi. Nếu cô nhất định cứ làm phiền tôi vào lúc tôi đang bận thì coi chừng sẽ rơi vào kết cục như Thẩm Tân Dĩnh đấy. Cô còn nhớ Thẩm Tân Dĩnh chứ?”
Lương Diệu Thần lập tức im bặt, một tiếng nức nở cũng không có. Đầu năm nay, minh tinh đang nổi Thẩm Tân Dĩnh bởi vì uống thuốc ngủ quá liều mà đột tử tại nhà, mấy ngày sau mới được phát hiện.