*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắc Bắc: “Mẹ, mẹ không làm gương tốt, mẹ làm gương xấu.” Ngay trước mặt ba mẹ chồng, Lâm Thiên phải xuống nước xin lỗi: “Mẹ sai rồi, hôm nay xảy ra chút chuyện, mẹ đảm bảo không có lần sau, được không?” Nam Nam dẩu cái miệng nhỏ, bày ra dáng vẻ có lý không tha: “Hứ, người lớn thật kỳ quái, chỉ biết nói miệng, chứ chẳng bao giờ làm được.” Lâm Thiển mếu máo: “Mẹ xin lỗi mà, Nam Nam ngoan, tha lỗi cho mẹ được không?”
Nam Nam tương đối dễ dụ, nghe mẹ nhỏ giọng xin lỗi thì liền bỏ qua: “Được rồi, mẹ, con rất yêu mẹ, cho nên tha cho mẹ lần này.”
Lâm Thiển hào hứng hô vang, rồi lại xoay người nhìn Bắc Bắc. Cậu bé không phải người dễ dụ,2tính tình gàn dở giống hệt như Cố Thành Kiêu. Lâm Thiên ném cho Cố Thành Kiêu ánh mắt cầu cứu.
“Khụ, khụ.” Cố Thành Kiêu không chịu nổi bất kỳ ánh mắt nào của cô, đành ngoan ngoãn dỗ dành con trai: “Bắc Bắc, ngày mai ba mẹ dẫn các con đi ngoại ô phía Bắc thành phố chơi nhé. Chỗ đó mới mở một khu căn cứ thực chiến Counter Strike, con muốn đi chơi không?” Ánh mắt Bắc Bắc sáng ngời: “Có bắn súng không ạ?” “Có, đánh theo đội. Ba chỉ huy, hai cha con chúng ta liên thủ diệt sạch quân địch, được không?”
“Được ạ, được ạ, sáng mai chúng ta đi sớm đi.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên đây là kế di dời7lực chú ý rất có tác dụng.
Ai ngờ, đột nhiên Bắc Bắc quay đầu lại, sắc mặt cũng biến chuyển trong chớp mắt. Cậu bé nghiêm nghị giáo huấn: “Mẹ, mẹ nói mà không giữ lời, nhất định phải ghi lại. Số lần ghi tội của mẹ trong số nhỏ của con nhiều lắm rồi đấy.”
“Hả??? Con còn có ghi sổ nữa hả? Ở đâu?”
Khóe miệng Bắc Bắc nhếch lên, đưa tay chỉ lên huyệt thái dương của mình: “Ở trong đầu con.”
Lâm Thiển: “...” Xem đi, xem đi, cái bộ dạng thối hoắc này chắc chắn là học của Cố Thành Kiêu rồi.
Lâm Thiển hỏi: “Vậy nếu ghi tội nhiều thì sẽ thế nào?”
Bắc Bắc: “Tội nhiều thì phải phạt, mẹ đã bị ghi tội ba lần, cứ ba lần là một lần phạt. Nếu con phạt9tàn nhẫn quá thì ba sẽ đau lòng, vậy thổi phạt mẹ chạy mười vòng sân đi.” Lâm Thiển: “...” Có phải con ruột của tôi không vậy, chồng ăn hiếp tôi chưa đủ, đến con trai mà cũng ăn hiếp tôi luôn, công lý ở đâu chứ? Cố Thành Kiêu, Cổ Nguyên và cả Diệp Thiến Như nhịn cười đến nội thương. Quả nhiên Bắc Bắc rất có bản lĩnh trị người. Diệp Thiến Như thật muốn giơ ngón tay cái với cháu trai. Mẹ chồng nàng dâu ở chung sẽ khó tránh nảy sinh mâu thuẫn. Công việc Lâm Thiển bận bịu, ít quan tâm để ý đến người nhà, tuy rằng Diệp Thiến Như không nói nhưng trong bụng cũng không hài lòng. Bà không muốn mở miệng khiến mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn,5bây giờ đã có Bắc Bắc sửa lưng Lâm Thiển, vì vậy bà cảm thấy rất hả hê.
Mặt Lâm Thiển đỏ ửng. Tên nhóc thổi này giải quyết hay thật, sân Thành Để lớn như vậy mà chạy mười vòng, cô nghĩ thôi đã thấy mệt chết rồi. Cố Thành Kiêu cười tươi rói: “Anh chạy chung với em.”
“Ai thèm anh chạy chung!” Lâm Thiển không chịu thua, hỏi ngược lại Bắc Bắc: “Mẹ có thể chấp nhận hình phạt, nhưng phạt xong rồi thì có thể xóa tội hay không?” Bắc Bắc nói một cách nghiêm trang: “Phạt xong rồi thì lại tính lượt mới. Ba lần phạt tính thành một lỗi lớn, hình phạt lỗi lớn là chạy cầu thang một trăm lần.”
Lâm Thiển: “...” Cảm giác bị con trai phạt chẳng hay ho chút nào.
Bắc3Bắc nói năng hùng hồn lý lẽ: “Phạt quá nhỏ thì mẹ sẽ không nhớ, phải phạt nặng thì mẹ mới nhớ được. Để con tiết lộ một chút, ba lần lỗi lớn là một cái lỗi cực lớn, hình phạt của lỗi cực lớn là chạy trong sân mười vòng, cộng thêm chạy cầu thang một trăm lần, hơn nữa còn phải nhịn ăn ba ngày.” Lâm Thiển: “...” Ông con à, chừa cho mẹ chút đường sống được hay không? Mẹ kiếm miếng cơm cũng đâu dễ dàng gì. Bắc Bắc cười nói: “Mẹ đừng sợ, chỉ cần mẹ không phạm lỗi thì xem như không có hình phạt này rồi. Mẹ nói có đúng không?” “Đúng...” Quả thật Lâm Thiển khóc không ra nước mắt.
Có lúc biết quá nhiều chuyện của người khác cũng là một gánh nặng. Tuy rằng Lâm Thiển tự cảnh cáo mình và Cố Thành Kiêu không cho cô quản chuyện của Lương Diệu Thần. Nhưng trong đêm khuya thanh vắng, cô vẫn sẽ trằn trọc trở mình vì chuyện của cô ta.
Rõ ràng Lương Diệu Thần là một sinh viên đại học danh giá. Nếu như cô ta không gia nhập giới giải trí thì không chừng tương lai sau này có biết bao cơ hội phát triển. Ít nhất sau này cô ta cũng có thể yên ổn mà sống qua ngày.
Cô ta sẽ có sự nghiệp, tình yêu và cả gia đình riêng của mình.
Nhưng bây giờ, cô ta bị một người đàn ông đã kết hôn đùa bỡn. Về phương diện này, phụ nữ vẫn luôn chịu thiệt. Một khi chuyện bại lộ, chẳng những cô ta sẽ thân bại danh liệt mà tương lai cũng bị hủy hoại hoàn toàn.
Huống chi, tên đàn ông này lại là kẻ nhẫn tâm, không chừng cô ta còn vì thế mà bỏ mạng.
Lâm Thiển vừa nhớ đến cảnh ngộ của Thẩm Tân Dĩnh, rồi lại suy nghĩ lỡ như ngày nào đó Lương Diệu Thần cũng nối gót theo Thẩm Tân Dĩnh, cô lại lo lắng không yên.
Thấy chết mà không cứu lại càng khiến bản thân cô áy náy tột cùng.
Cố Thành Kiêu dán sát vào lưng Lâm Thiên, đưa tay ôm chặt eo cô, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: “Sao em còn chưa ngủ?” Lâm Thiển thở dài: “Nghĩ đến chuyện của Lương Diệu Thần.” Cố Thành Kiêu mở mắt, giọng nói trở nên thanh tỉnh, mở miệng an ủi: “Đường là do cô ta chọn, không liên quan gì đến em.” Lâm Thiển: “Em chỉ cảm thấy tiếc cho cô ta. Lỡ như cô ta gặp chuyện không may thì sao? Một xác hai mạng đấy.” Cố Thành Kiêu: “Sau bữa ăn anh cũng đã nói với ba. Ý của ba là chân mọc trên người cô ta, cô ta muốn đi tìm đường chết, chúng ta có cản cũng không được.”
Lâm Thiển: “Vậy lỡ như cô ta gặp chuyện không may thật thì chúng ta ăn nói sao với chủ Tào đây? Chị Tào đã về nhà, mẹ anh còn vỗ ngực đảm bảo với người ta sẽ trông chừng Lương Diệu Thần”
Cố Thành Kiêu: “Chúng ta đi bước nào tính bước nấy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Lâm Thiển: “Sao đột nhiên em thấy anh trở nên lạnh lùng vậy? Trước kia anh thích xen vào chuyện người khác lắm mà.”
Cố Thành Kiêu: “Anh chỉ có một mình, sao rảnh lo chuyện người khác? Anh đâu phải thần thánh.”
Lâm Thiển cười, cong người, đẩy ngực anh một cái: “Hì hì, ở trong lòng em anh chính là thần.”
Cố Thành Kiêu nghe vậy thì đột nhiên có cảm giác hư vinh của đàn ông, cả Adrenalin cũng tăng vọt. Anh vùi miệng vào cổ cô, khàn giọng nói: “Đây là ám hiệu à?” Lâm Thiển đẩy anh về sau: “Gì mà ám hiệu, anh nghĩ đi đâu vậy? Không có ám hiệu gì sất.” Cố Thành Kiêu hoàn toàn dính sát lên người cô. Cô càng đẩy thì anh càng dính: “Nửa đêm nửa hôm, trai đơn gái chiếc, củi khô bốc lửa, còn không phải ám hiệu à?”
Lâm Thiển không nhịn được bật cười: “Đó là do suy nghĩ anh đen tối.” Cố Thành Kiêu: “Suy nghĩ anh đen tối? Vậy anh sẽ đen tối cho em xem.” Lâm Thiển: “...” Xem đi, bây giờ đổi lại thành ông chồng ăn hiếp tối rồi.