*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chú cháu nhà họ Kim người thì diễn vai thiện, kẻ thì chọn vai ác, kẻ thì hung hãn đoạt quyền, người thì khẩu Phật tâm xà. Các cổ động vốn không đủ đoàn kết mỗi người mỗi ý, chẳng mấy chốc đã bị đánh tơi tả. Kim Trang Sùng có thể lăn lộn trong giới giải trí như cá gặp nước, đương nhiên phải có chút bản lĩnh. Ông ta càng hiểu làm thế nào lợi dụng lời đồn nhảm đánh bại kẻ thù hơn chú Năm nhiều.
Đám Phùng Thừa Khải đến tìm Kim Trang Sùng ầm ĩ chưa được bao lâu, dần dần giữa các cổ đông bắt đầu lan truyền tin Kim Bách Minh bỏ chạy. _ “Dạo này tôi nghe được tin mà2không biết có đáng tin không nữa. Nghe bảo Chủ tịch Kim đột nhiên đi Anh, thật ra là bỏ trốn đấy.”
“Lão Thẩm, thì ra ông cũng nghe được hả? Tôi nghe nói là Chủ tịch Kim may mắn thoát được lần bị mời đi uống trà, sau đó thì lên kế hoạch bỏ chạy rồi.”
“Hóa ra không phải chỉ có mình tôi nghe được tin này, xem ra 80-90% là thật rồi.”
_ “Các vị các vị, mọi người đều nhận được tin tức hết rồi hả? Chú ý, tin tức này nhất định không thể truyền ra ngoài, nếu không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cổ phần của Kim thị.” _ “Đúng đúng, phải giữ bí mật, nếu không vốn của chúng ta đều bị7ngâm nước hết.” _ “Giấy không gói được lửa, mọi người nên nghĩ cách thôi, Kim thị sắp hết thời rồi.” “Nhân lúc này nhanh chóng rời đi thôi, đừng đợi đến lúc các cổ đông nhỏ biết được tin này. Đến lúc đó, chúng ta muốn chạy cũng không được.”
“Lão Phùng, lão Trương, các ông nói gì đi? Tôi đi với các ông.” - “Rút.”
“Rút!”
Do đó trong khoảng thời gian ngắn, gần nửa số cổ phần do các cổ đông của hội đồng quản trị nắm giữ đều được bí mật bán tống, hội đồng quản trị cũng không có tác dụng gì.
_ “Thuận lợi thế, tôi có cảm giác hơi là lạ.” _ “Thì đó, chúng ta bán đổ bán tháo số lượng lớn cổ9phần thế này mà sao trời yên biển lặng quá nhỉ? _ “Dù sao cổ phần cũng đã bán rồi, sau này sự sống còn của Kim thị chẳng liên quan đến chúng ta.”
“Cũng đúng, nhưng tôi luôn có cảm giác chỗ nào đó sai sai, mọi việc quá thuận lợi.”
Tất cả số cổ phần mà cổ động bán tháo cộng lại vừa đủ 35% đã bị một người nặc danh mua hết toàn bộ. Điều này có nghĩa là chỉ một lần ra tay mà người nặc danh đó đã trở thành đại cổ công thứ hai của tập đoàn Kim thị.
Trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Cuộc phẫu thuật của Kim Bách Minh đã được lên lịch, chỉ là tình trạng sức khỏe trước mắt quá5suy nhược, ông ta bị bắt buộc phải điều dưỡng cho tốt thì mới có thể lên bàn phẫu thuật được. Mặc dù nằm ở bệnh viện nhưng ông ta luôn nhìn chằm chằm mọi chuyện trong hội đồng quản trị của Kim thị. Hôm đó Kim Trang Sùng đến thăm ông, chú cháu hai người bảo Hà Hâm ra ngoài rồi bắt đầu bàn bạc với nhau.
Kim Bách Minh: “Cháu làm tốt lắm, hoàn toàn ngoài sự mong đợi của chú. Nhưng tốc độ nhanh thế có gây sự chú ý của các ban ngành liên quan không?”
Kim Trang Sùng thể sắt son: “Có Chủ nhiệm Hàn hộ giá, không thành vấn đề.”
Kim Bách Minh: “Viên cờ Hàn Vĩnh Cửu này còn quan trọng lắm, đáng3tiếc chưa được vài năm thì phải về hưu rồi, chúng ta phải thực hiện trước thôi.”
Kim Trang Sùng: “Vâng, cháu hiểu. Chú Năm, trước chứ đừng lo chuyện của công ty, chuyện phẫu thuật trước mắt mới là việc quan trọng nhất.” Kim Bách Minh thở dài: “Kì vọng còn chưa thành, nếu cháu có thể giúp chú...”. “Chú Năm.” Kim Trang Sùng ngắt lời, “Thì mấy hôm nay cháu giúp chú trấn giữ Kim thị, đầu cháu muốn phình to rồi, chứ đừng làm khó cháu mà. Với lại nếu cháu đi giúp chú, cháu cũng không biết nói với ba thế nào. Cháu đã biểu lộ rõ ràng với ba rằng cháu sẽ không tiếp quản công ty của ông ấy, giờ lại quay sang giúp chú, chắc chắn ông ấy sẽ nổi điên.”
“Được rồi, không làm khó cháu nữa. Ôi, tiếc cho bộ óc kinh doanh của cháu thật.”
Kim Trang Sùng cười bảo: “Cháu chỉ thích hợp làm những chuyện nhỏ thôi, nếu thật sự bảo cháu điều hành tập đoàn lớn như vậy thì cháu bó tay.” Kim Bách Minh: “Cháu khiêm tốn quá rồi.”
Kim Trang Sùng: “Chú Năm, chú đừng làm khó cháu nữa.” Kim Bách Minh gật đầu. Nhiều năm nay, ông cũng hiểu đôi chút về thằng cháu trai chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi này. Đầu óc linh hoạt nhưng lại không có chí hướng to lớn. Kim Bách Minh lại khuyên: “Cháu cũng không còn nhỏ nữa đâu, bớt phóng túng lại đi, chờ tới lúc tuổi già bệnh hoạn rồi thì bên cạnh lại không có người hầu hạ.”
Kim Trang Sùng: “Chẳng phải có hộ lý à?” Kim Bách Minh: “Hộ lý có thể hầu hạ cháu thật lòng chắc? Hơn nữa cháu còn không có đứa con nào!”
Kim Trang Sùng cười cười, “Sắp có rồi.”
Kim Bách Minh: “Là sao?”
Kim Trang Sùng: “Còn chưa sinh nên cháu không thể xác định 100%, chờ xem sao đã. Nếu là con trai thì xem như hoàn thành tâm nguyện của ba mẹ cháu, tránh cho họ ngày ngày hối thúc.”
Kim Bách Minh: “Ờ, mẹ đứa bé này là người thế nào? Nếu thân trong sạch thì sống đàng hoàng qua ngày với người ta.” Kim Bách Minh: “Chú Năm, chú đừng có giống như ba cháu chứ. Ai nói nó sinh con trai cho cháu thì cháu phải cưới làm vợ? Cháu còn chưa ly hôn, chuyện này hoang đường quá.” Kim Bách Minh: “Cháu mới hoang đường! Bên Mỹ kéo dài nhiều năm thể rồi, muốn ly hôn thì nhanh gọn lẹ, có phải là chuyện lớn đâu? Hai đứa đã ở riêng hơn mười năm, cháu ở bên này thì đổi hết con này tới ả nọ, cháu nghĩ bên Chu Tử Thanh không có ai chắc? Nó chỉ là muốn đòi tiền cháu thôi.”
Kim Trang Sùng: “Ba đứa con gái đều do cô ta chăm sóc, cháu đưa tiền là chuyện nên làm mà. Ly hôn chỉ là tờ giấy chứng nhận thôi, muốn làm lúc nào chẳng được. Nhưng chú Năm, chú ngàn lần đừng nói với ba cháu chuyện này, chờ thật sự sinh được đứa con trai rồi hẵng nói.”
Kim Bách Minh: “Ừ, chú biết cân nhắc... Đừng nói với chú mẹ của đứa bé là mấy con minh tinh luôn có scandal với cháu đấy nhé.” Kim Trang Sùng không phủ nhận. Kim Bách Minh: “Thế thì xử lý gọn gàng đi, sinh xong thì đi xét nghiệm” Kim Trang Sùng: “Cháu biết, cháu định đưa cô ta sang Mỹ dưỡng thai, Chu Tử Thanh sẽ chăm sóc cô ta.”
Kim Bách Minh kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Chu Tử Thanh chăm sóc? Có vấn đề không đây?”
Kim Bách Minh: “Chú Năm, chú đừng lo chuyện này. Mặc dù cháu với Chu Tử Thanh không có duyên vợ chồng, nhưng cũng là ba mẹ của ba đứa nhỏ, còn chưa đến mức trở mặt thành thì đâu. Nếu có người có thể sinh con trai giúp cô ta, cô ta vui muốn chết.”
Kim Bách Minh: “Nghe ý của cháu là cháu vẫn chưa muốn ly hôn với nó? Hai đứa muốn mượn bụng sinh con?”
Kim Trang Sùng: “Cháu với Chu Tử Thanh đã đạt thành thỏa thuận rồi, trước khi đối phương chưa tìm được bạn tâm giao thì tạm thời không ly hôn, chắp vá sống qua ngày. Cháu tự do phong lưu đủ rồi thì chờ đến già, nếu bên cạnh cô ta vẫn không có ai thì hai người lại chắp vá làm bạn đời với nhau.” Kim Bách Minh nặng nề thở dài, ông thấu hiểu Kim Trang sùng: “Được rồi, cháu có chừng có mực là đủ rồi.”