*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Lâm Bồi ở trong tù đã biết tin ba mình đã qua đời. Sau đó ông ta lại nghe nói sau khi cha mình được Lâm Húc đưa về nuôi, vì già yếu mà sinh bệnh mất trí nhớ, còn thường xuyên bị Dung Tử Khâm ngược đãi. Người đàn bà ác độc này còn gián tiếp hại chết ông. Lâm Bồi đã không thể chăm sóc ba mình trước lúc lâm chung, hơn nữa thấy ba mình chết oan uổng thì lại giận lây Lâm Húc.
Sau khi Lâm Bồi ra tù, Lâm Húc rất muốn cứu vãn quan hệ của hai anh em. Nhưng lần nào Lâm Bồi nhìn thấy Lâm Húc cũng đều lớn tiếng chửi mắng.
Cũng vì vậy mà hai anh em rạn nứt xích mích, không hòa thuận.
Gần một năm hình như bọn họ không qua lại với nhau.
Lâm Thiển đi trên đường2mà tâm trạng bứt rứt, bèn gọi điện cho Lâm Húc, “Alo, ba, ba đang ở đâu vậy?” “Ba đang ở Dubai.”
“Ba thoải mái quá đi. Lúc nào thì ba về? Ngày nào Nam Nam Bắc Bắc cũng hỏi con bao giờ ba đến thăm hai đứa.” “Ba không có thoải mái gì đâu, chỉ ước được mau chóng về nước thôi. Cũng nhanh mà, khoảng một tháng gì đó.” “Vâng, vậy tốt, chắc Tết ba đã về rồi.” “Con yên tâm, đến lễ mừng năm mới nhất định ba sẽ về. Con ở nhà họ Cố vẫn ổn chứ? Bọn nhỏ có khỏe không?”
“Tốt cả, khỏe cả ba ạ. Ba một mình ở nước ngoài cũng phải tự chăm sóc mình cẩn thận nhé. À ba, còn...”
“Sao vậy con?”
“Gần đây ba có liên lạc với bác Cả không?”
“Ba cũng mong là có. Nhưng oán hận của bác7con với ba đã tích tụ sâu lắm rồi. Ba có đi tìm bác con thì cũng sẽ bị bác con chửi cho vuốt mặt không kịp. Làm gì có chuyện bác con tìm đến ba? Sao vậy, bác đến tìm con à?”
“Không có không có. Con chỉ đang nghĩ đến cuộc sống của bác sau khi ra tù, không biết bây giờ gia đình bác như thế nào. Nhưng con cũng không dám đi thăm nhà bác.”
“Thôi con đừng đi, chờ ba về nước rồi cùng đi. Luật sư hôm qua báo cho ba, đầu năm mới sẽ chính thức mở phiên tòa xét xử Dung Tử Khâm, án ít nhất cũng phải mười năm, bà ta không thoát được đâu.” “Vậy tốt quá. Cuối cùng chúng ta cũng đợi được ngày này. Ông nội dưới suối vàng biết được cũng có thể nhắm mắt rồi.”
“Thiển Thiển,9đợi đến khi mở phiên tòa, có thể Duy Nhất cũng sẽ quay về. Tới lúc đó nếu con bé có hành động gì quá đáng thì con đừng chấp em nhé. Con chỉ cần không để ý đến con bé là được rồi.”
“Con biết mà ba. Chuyện này ba cứ yên tâm. Con cũng không có gì oán hận Lâm Duy Nhất cả.” “Ba cũng biết con rất hiểu chuyện. Nếu Duy Nhất hiểu chuyện bằng nửa con thôi thì ba có thể yên tâm rồi.”
“Ba, vậy ba làm việc đi. Có gì con gọi ba sau.” “Ừ, được rồi.”
Ngắt điện thoại rồi mà tâm trạng của Lâm Thiển vẫn thấp thỏm không yên. Dù sao cô và gia đình bác Cả cũng có quan hệ ruột thịt, dù sao cô cũng lớn lên trong nhà bác Cả, cũng từng chịu ơn nuôi dưỡng của hai bác.5Nếu nhà họ Lâm gặp nạn mà cô lại có khả năng để giúp đỡ thì cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Vả lại, nếu ông nội còn sống thì ông nhất định cũng không muốn bác Cả và chị cả lại tiếp tục lầm đường lạc lối. Nghĩ như vậy nên Lâm Thiển liền quyết tâm lái xe ra ngoại ô.
đây tuy là ngoại ô nhưng mấy năm nay đã phát triển nhanh chóng, đô thị hóa hoàn toàn rồi. Ngôi biệt thự biệt lập ở một khu vực yên tĩnh. Ở đây tấc đất tấc vàng, mỗi căn cũng phải có giá trị từ trăm triệu trở lên. Năm đó biệt thự này được Tổng Đình Uy mua để sắp xếp cho Lâm Tiêu. Sau thời gian điều trị, bệnh tâm thần của Lâm Tiêu cũng đã khỏi hẳn.
Trước khi Lâm Bồi gặp chuyện không3may, Lâm Tiêu là cô công chúa được cả đám đông săn đón, không phải lo ăn không phải lo mặc. Sau khi Lâm Bồi gặp nạn, Lâm Tiểu nhờ ly hôn mà được chia cổ phần và biệt thự, vẫn không phải lo đến chuyện ăn mặc. Chất lượng cuộc sống của chị ấy chưa bao giờ bị xuống dốc vì sự đổ vỡ của nhà họ Lâm.
Lâm Thiển lái thẳng một mạch trên con đường rộng rãi. Từ xa cô đã nhìn thấy ban công ở tầng hai của biệt thự. Bác Cả và người làm đang phơi chăn. Lâm Thiển dừng xe rồi bấm chuông cửa. Chu Mạn Ngọc nghe thấy tiếng thì xoay người. Bà ta vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Thiển đang vẫy tay chào. “Lâm Thiên à? Khách hiểm khi mới đến đây.”
Chỉ một lát sau, Chu Mạn Ngọc ra ngoài mở cửa, miệng tươi cười nói khẽ: “Tiểu Thiển à, sao cháu đến mà không nói trước một tiếng để bác cho dì giúp việc đi mua nhiều đồ ăn một chút.” Chu Mạn Ngọc vô cùng đon đả, đưa tay kéo cô vào, “Buổi tối cháu nhất định phải ở lại ăn cơm. Hiếm khi cháu mới đến được đây.”
Lâm Thiển cứ ngỡ rằng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, bác gái sẽ tỏ ra xa lạ hoặc lúng túng một chút. Nhưng thực tế cho thấy khả năng thích ứng của bác gái tốt hơn cô, hoàn toàn không cần nhiều thời gian để thích ứng với quan hệ gượng ép này của hai người. Hoặc cũng có thể sự nhiệt tình của bác gái chỉ là giả vờ. Dù sao cũng không phải bác chưa từng diễn kịch. Lâm Thiển cũng có kinh nghiệm từ trước, tuyệt đối không đi tay không đến thăm bác. Cô vội vàng lấy ra ít thuốc bổ mới mua trên đường, “Bác gái, cái này cháu biếu hai bác. Hiện tại hai bác có khỏe không ạ?”
“Khỏe, khỏe cả. Cháu đến là được rồi, còn phải mang theo gì chứ?”
“Cháu nên vậy mà.”
Lâm Thiển đi vào trong nhà nhìn bốn phía xung quanh. Bên trong ngôi nhà còn tráng lệ hơn so với tưởng tượng của cô.
Trong ấn tượng của cô, trước kia nơi này có phong cách tối giản hiện đại. Còn bây giờ nơi này đã thay đổi, mang vẻ đẹp xa hoa lộng lẫy. Xem ra, sau khi trải qua nhiều biến cố như vậy, Lâm Tiêu không những không từ bỏ phong cách xa xỉ mà lại còn khoa trương hơn.
“Chị Văn, giờ chị đi ra cửa hàng mua ít hải sản tươi sống. Cháu gái tôi thích ăn cá hồi, chị mua loại ngon nhất nhé.” “Bác gái, không cần đâu ạ.” “Sao lại không cần. Cửa hàng rất gần đây. Chị Văn đi nhanh về nhanh đi.” Bác giúp việc được sai bảo thì nhanh chóng đi mua thức ăn. Biệt thự lớn như vậy chỉ còn lại Chu Mạn Ngọc và Lâm Thiển. “Tiểu Thiển, ngồi đi, uống trà nhé.” “Cháu cảm ơn bác... Bác Cả với chị Lâm Tiêu không có nhà ạ?” Chu Mạn Ngọc lộ ra vẻ mặt không thể chờ được. Bà ta không thể chờ được để khoe với người khác, nhà họ Lâm đang dựa vào con gái của bà để làm lại từ đầu. “Chị cháu bây giờ rất có triển vọng, đầu tư cổ phiếu được không ít tiền. Bây giờ con bé đang lên kế hoạch tự mình gây dựng sự nghiệp, muốn treo tấm biển Tập đoàn Lâm thị lên.” Lâm Thiển cảm thấy trong lòng lành lạnh, nhưng cô vẫn không thể hiện ra ngoài, “Vậy sao ạ? Thật không ngờ bây giờ chị Lâm Tiêu lại tài giỏi như vậy.” “Cũng không hẳn. Trước kia con bé sống an nhàn sung sướng không cần phải làm gì. Nhưng trải qua mấy năm vừa rồi, con bé không thể không tự lập. Bác biết, bây giờ cháu gây dựng được sự nghiệp rất thành đạt. Trước kia cháu cũng không biết gì hết mà. Vậy mới nói, ai cũng vì bị ép buộc mà phải thể hiện.”
“Cháu và Tiểu Du kết hôn thật tốt, làm gì cũng có nhà họ Cổ làm chỗ dựa. Nhưng số phận Tiêu Tiêu nhà bác lại quá cay đắng. Ba mẹ không giúp được nó, lại còn làm nó bị liên lụy. Haizz, nó phải dựa hết vào bản thân mình.”
Tiêu Tiêu nhà bác ấy à, đường đời thật không được thuận lợi...”
Lâm Thiển sắp nghe không lọt nữa, đành ngắt lời hỏi: “Hôm nay chị Lâm Tiêu đi đâu rồi ạ?” “ôi bác cũng không rõ lắm. Ngày nào con bé cũng đi sớm về khuya, hình như đang đi tìm địa điểm gì đó, vừa muốn vị trí tốt, vừa muốn hợp túi tiền. Dù sao cũng phải chọn lựa, vậy chọn nơi tốt nhất.” “...” Bác gái, thật ngại quá, cháu không thấy hứng thú, “Bác gái, nếu chị Lâm Tiêu cũng gây dựng sự nghiệp trong lĩnh vực này thì vừa khéo cháu cũng có kinh nghiệm. Bác nói với chị ấy, nếu chị ấy cần thì cứ đến tìm cháu.” “Ôi, tốt vậy sao?” Chu Mạn Ngọc lập tức cảnh giác, chỉ sợ con gái vất vả tạo dựng nền móng rồi lại bị Lâm Thiển cướp đi. Bà ta đột nhiên trịnh trọng hỏi: “Tiểu Thiển, hôm nay cháu đến đây không phải vì có chuyện gì đặc biệt chứ?” Trong lòng Lâm Thiển khẽ giật thót. Bác gái đúng là vẫn không dễ đối phó.