*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hỏi đi.”
“Tiểu Cúc bảo mẫu nhà anh có từng giống như chị Lâm Tiêu, có hành động mờ ám với anh không?”
Câu hỏi của Lâm Thiển đủ thẳng thắn, đáp án của Cố Đông Quân lại càng thẳng thắn hơn: “Có, ngày đầu tiên cô ta tới, ánh mắt lúc nhìn anh đã không đúng đắn
Ngày thứ ba tới nhà thì nhân lúc cả nhà đang ngủ, cô ta mò vào phòng anh
Sau khi bị anh phát hiện thì cô ta nói là nghe thấy tiếng Tiểu Nguyệt Lượng khóc nên mới vào xem thử
Ngày thứ năm lúc anh đi toilet, cô ta không gõ cửa mà bước thẳng vào
Lúc đó anh nghiêm khắc cảnh cáo cô ta, cô ta lại giả vờ ngu ngốc, không thừa nhận.”
Lâm Thiên cười2khẩy, tưởng tượng thôi cô cũng thấy tình cảnh đó thật lúng túng
Khó trách anh cả không thể nhẫn nhịn nữa.
“Anh nói với Tiểu Du đổi bảo mẫu đi
Nhưng tháng trước đúng vào lúc chuyển mùa, Tiểu Nguyệt Lượng bị cảm liên tục, bệnh rồi hết, hết rồi lại bệnh
Tiểu Du cũng bị cảm, nên chuyện này kéo dài tới giờ
Nhưng nói gì thì nói, anh nhất định phải đổi người.”
“Tiểu Du nói cô ta rất tháo vát, cũng rất ngây thơ, giúp chị ấy rất nhiều
Anh cả thấy cô ta có ngây thơ không?” “Giả tạo.” “Ha, tư tưởng lớn gặp nhau
Thể Tiểu Cúc đó còn làm chuyện gì quá đáng nữa không?” Lâm Thiển lờ mờ cảm thấy, nếu Tiểu Cúc dừng tay đúng lúc thì anh cả7cũng không nhất quyết muốn đổi bảo mẫu
Anh Cả là người ôn hòa và hiền lành, tuyệt đối sẽ không cố ý làm khó một cô bé lần đầu tiên tới thành phố mưu sinh này
Nhất là trong lúc người lớn trẻ nhỏ thay phiên nhau sinh bệnh thì cô gái này còn trở thành trợ thủ quan trọng nhất của anh.
“À, cô ta rất mưu mô đấy
Dạo này anh tăng ca, về muộn, Tiểu Du dỗ con ngủ, đôi khi cô ấy cũng ngủ luôn
Tiểu Cúc đặc biệt chờ anh về nhà,” Cố Đông Quân bắt đầu đếm ngón tay kể, “Cầm túi, đôi giày, cởi áo khoác, sau khi làm xong thì nấu bữa khuya cho anh
Anh từ chối, anh nghiêm giọng nói cô ta không cần làm9những việc này
Từ đó trở đi cô ta cũng không làm nữa, nhưng hễ thấy anh là giống như cô vợ bé bỏng bị ức hiếp, mặt thì uất ức, làm anh cũng bực mình luôn
Cô nhìn tôi bằng ánh mắt đó để làm gì hả, cô đâu phải vợ tôi! Ôi, anh không có cách nào nói ra cả! Nếu nói với Tiểu Du, anh sợ sẽ làm cô ấy lo âu hơn, nên anh mới nghĩ đến biện pháp tốt nhất là đối người.”
Lâm Thiển thầm nghĩ, Tiểu Du à Tiểu Du, sao chị lại an tâm đến thể chứ, không hề có ý phòng bị tí nào
Cũng may anh Cả chung thủy, nếu không chị sẽ có bao nhiêu chị em tốt nữa đây?!
“Anh Cả, em thật5không biết
Hôm nay em đã nhanh mồm nhanh miệng nói với Tiểu Du rồi
Em vừa thấy Tiểu Cúc kỳ lạ, nhịn không được nên đã nói ra, sau đó chị ấy rất lo âu.”
Cố Đông Quân lập tức cau mày, vô cùng lo lắng
“Em thấy chị ấy rất lo nghĩ, nên đã khuyên chị ấy
Anh thấy lúc chị ấy ăn tối cũng không có gì lạ đúng không? Chứng tỏ chị ấy vẫn có thể nghe lời khuyên.” “Cũng là có thể nghe lời em khuyên
Cảm ơn em giúp anh khuyến cô ấy ra ngoài khuây khỏa.”
“Anh khách sáo rỗi
Tóm lại anh mới là người gần gũi nhất với chị ấy, chị ấy có bất thường gì, anh phải chú ý nhiều hơn.”
“Anh biết.”
“Nếu chị ấy có việc gì thì3anh gọi điện thoại cho em bất cứ lúc nào
Vậy em về đây.” “Ừ, đi đường cẩn thận.” Đang nói thì xe Cố Thành Kiêu từ từ chạy đến dừng bên cạnh Lâm Thiển
Cố Thành Kiêu hạ cửa kính xuống, “Anh.” Cố Đông Quân: “Đặc biệt đến đón à? Sao không đến nhà anh ăn cơm luôn?” Cố Thành Kiêu: “Không có, em vừa tan làm, tiện đường đến đón cô ấy.”
Cố Đông Quân: “Ăn gì chưa?”
Cố Thành Kiêu: “Ăn rồi.”
Lâm Thiển lên xe, Cố Đông Quân vẫy tay với họ: “Đi đường cẩn thận, hôm sau gặp.” Cố Đông Quân nhìn xe đi xa, rẽ bánh tiến vào màn đêm
Lúc nhìn không thấy bóng xe nữa thì anh mới đút tay vào túi, quay vào nhà.
Nhờ có Lâm Thiển nhắc nhở, đương nhiên Lâm Du sẽ chú ý Tiểu Cúc nhiều hơn
Lâm Du ở phòng khách, vừa nhìn con gái chơi đùa, vừa liếc mắt nhìn Tiểu Cúc
Cố Đông Quân vừa vào nhà, ngay lúc cửa mở ra, hai mắt Tiểu Cúc rực sáng, lập tức chạy ra cửa
Cô ta nhanh chóng lấy dép lê, hèn mọn quỳ xuống, muốn giúp Cố Đông Quân thay dép
Dường như cô ta rất thích làm việc này, giống như cô ta mới là vợ anh vậy.
“Khụ khụ!” Cố Đông Quân ho vài tiếng, lạnh lùng nói: “Đôi này không thoải mái, vứt đi.” Anh vòng qua Tiểu Cúc, tự mình đến tủ giày lấy đôi dép bông khác ra mang vào
Lâm Du không bỏ qua thần sắc lạc lõng trong mắt Tiểu Cúc
Có vài việc, lúc bạn không để ý thì sẽ không biết đã xảy ra cái gì, nhưng chỉ cần bạn để tâm chú ý thì sẽ phát hiện rất nhiều vấn đề.
Lâm Du phát hiện, chỉ cần Cố Đông Quân ở nhà, Tiểu Cúc sẽ trở nên hoạt bát hơn
Lúc Cố Đông Quân không ở nhà, hễ Tiểu Cúc rảnh rỗi là sẽ thẫn thờ
Có lần, cô còn chọc dáng vẻ thiếu nữ mơ mộng yêu đương của cô ta, hỏi có phải cô ta thích ai rồi không
Tiểu Cúc nói với cô là cô ta thích một minh tinh, ảo tưởng mình sống chung với minh tinh đó
Mà khi Cố Đông Quân ở nhà, Tiểu Cúc dường như luôn tràn trề sức sống, rất cần mẫn, rất được việc, còn rất thích cười
Lúc này, đối mặt với khuôn mặt cự tuyệt lạnh lùng của Cố Đông Quân, cô ta như muốn khóc, quy tại chỗ, tay cầm đôi dép bông bị Cố Đông Quân vứt bỏ, hồi lâu vẫn không đứng lên.
“Cái này..
cái này..
cái này là mới...” Tiểu Cúc lắp ba lắp bắp, không muốn vứt đôi dép mới này đi
Lâm Du cười gượng, đôi dép lê đó là Tiểu Cúc chọn lúc đi siêu thị mua sắm với cô
“Ông Cố, hôm nay em với bà chủ đi siêu thị, mua rất nhiều thứ
Đôi dép mà anh đang mang là do em chọn, thoải mái không?” “Ông Cố, thức ăn hôm nay có hợp khẩu vị của anh không? Em thấy tôm rất tươi nên mua đấy.” “Ông Cố, em đã ủi xong áo sơ mi của anh rồi, còn bất cẩn bị phỏng tay nữa...”
“Ông Cố, hôm nay anh về muộn thể
Bà chủ và Tiểu Nguyệt Lượng đã ngủ rồi, chỉ còn em đợi anh thôi...”
Có rất nhiều rất nhiều câu mà trước nay Lâm Du không hề để ý
Bây giờ nghĩ lại thì trong lòng cô nghẹn hốt hoảng
Tiểu Cúc còn muốn vãn hồi, “Ông Cố, hay là..
đặt ở đây trước? Lỡ như ngày nào đó anh muốn mang thì sao?” “Vứt!” Cố Đông Quân không thèm nhìn, thẳng thừng nói
Lâm Du không nói gì, tiếp tục chơi cùng con
Cô lia mắt để ý cô ta thì thấy cô ta rơm rớm nước mắt, mím môi, nhịn đau vứt đôi dép vào thùng rác
Sau đó cô ta cúi đầu, không nói câu nào đi vào toilet
Vô tình ánh mắt dò xét của Lâm Du chạm phải ánh mắt nghiền ngẫm của Cố Đông Quân, bỗng chốc mặt Lâm Du đỏ ửng, vô cùng xấu hổ
Cố Đông Quân đi đến nắm lấy tay Lâm Du, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, “Nhanh đổi bảo mẫu thôi, người này..
phiền.” Khóe môi Lâm Du khẽ cong lên, u ám trong lòng bị quét sạch, “Vâng.”