*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Bách Minh vẫn còn rất yếu, sinh lực tổn thương nặng nề sau ca phẫu thuật lớn.
“Bác sĩ nói bây giờ chỉ có thể ăn chút đồ thanh đạm
Khi nào anh xuất viện về nhà, em sẽ nấu chút canh dinh dưỡng cho anh.”
Hiện giờ, dù chỉ ăn chút cháo, Kim Bách Minh cũng cảm thấy đây là mỹ vị trần gian
Ông ta nhìn vợ thật sâu, nói lời cảm ơn: “Ngon lắm, cảm ơn em.” “Cảm ơn gì chứ! Những năm qua anh vẫn luôn chăm sóc em, em cũng không biết chăm sóc anh thế nào
Anh không chê em tay chân vụng về đã là tốt lắm rồi.” Kim Bách Minh rất cảm động, khóe mắt rớm lệ
Y tá nhắc nhở một câu: “Ông Kim, ông đừng kích động
Ông mà kích động thì huyết áp sẽ tăng.”
Hà Hâm vội vàng trấn an: “Anh3hít sâu vào, đừng gấp gáp mà.” Kim Bách Minh nói đùa một câu, “Cô y tá, mỗi lần tôi nhìn thấy vợ tôi là tim không kìm được mà rung động.” Y tá nhìn hai người đầy hâm mộ, nói lời tận đáy lòng: “Tình cảm của hai vị thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Tâm trạng của Kim Bách Minh từ từ bình tĩnh lại
Ăn hơn nửa bát cháo, trạng thái tinh thần cũng đã khá hơn
Ông ta dặn dò: “Nhân mấy ngày này em nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng cứ vào bệnh viện mãi
Anh ở đây mọi thứ đều tốt.” Hà Hâm: “Không sao, em ở nhà một mình cũng nhàm chán.” Kim Bách Minh: “Nghe lời anh đi mà! Nhàm chán thì em tìm Trương Hiểu Mạch trò chuyện
Bệnh viện không phải chỗ tốt gì.” Hà Hâm: “Được rồi được rồi, anh0đừng nói chuyện nữa
Em biết anh được chăm sóc rất chu đáo ở phòng giám sát này, vậy em sẽ ở nhà chờ tin tức
Vừa rồi em có đến phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ nói trước mắt tình trạng của anh đã ổn định rồi, tin rằng sẽ có thể mau chóng xuất viện.” Kim Bách Minh cười nhẹ, “Đúng vậy, chờ anh ra viện còn phải cần em chăm sóc
Thế nên trong khoảng thời gian này, em hãy ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Hà Hâm gật đầu.
Y tá ở bên cạnh nhìn thấy mà tim mềm nhũn
Trong xã hội táo bạo này, tình yêu kiểu này quá trân quý.
Hà Hâm ra khỏi phòng giám sát, bước chân nhẹ nhàng
Y tá đi ngang qua chào hỏi bà, bà mỉm cười đáp lại
Trong khoa Tim mạch ở bệnh viện, cặp vợ chồng già5Kim Bách Minh và Hà Hâm nổi tiếng yêu thương nhau
Từ người trẻ như những y tá mới vào thực tập, đến người già như những bà dì hơn sáu mươi tuổi đã nghỉ hưu mà vẫn tới bệnh viện làm nhân viên chăm sóc đều vô cùng hâm mộ Hà Hâm.
Quả thật, Kim Bách Minh rất cưng chiều yêu thương Hà Hâm
Nhưng bà thường cảm thấy ngột ngạt vì tình yêu này
Bà khởi nghiệp, một tay gây dựng nên châu báu XIN
Những mẫu trang sức do bà thiết kế rất được chào đón, châu báu XIN cũng phát triển không ngừng
Nhưng Kim Bách Minh không muốn bà xuất đầu lộ diện, thế là bà đành phải lui về hậu phương, giao tất cả châu báu XIN cho Trương Hiểu Mạch quản lý và kinh doanh.
Không biết vì sao mà Kim Bách Minh lại luôn có4cảm giác thiếu an toàn
Lúc ở nhà, chỉ cần quá năm phút không nhìn thấy bà là sẽ đi tìm
Vì thế, chỉ cần ông ta ở nhà là bà không thể làm gì, chỉ có thể chuyển tâm bầu bạn với ông ta.
Trương Hiểu Mạch thường nói, lòng chiếm hữu này của Kim Bách Minh là cực kỳ biến thái
Nhưng dường như bà đã quen rồi, so với bị vứt bỏ đau khổ thì được cưng chiều chẳng phải tốt hơn sao? Thế nhưng, lúc bà ra khỏi bệnh viện, cả người như đều khoan khoái
Bà hít thở lấy không khí tự do
Ngay cả những cây khô hai bên đường cũng ước ao được nhìn thấy mùa xuân năm sau như bà.
Đến cả chính bà cũng giật mình vì cảm giác nhẹ nhõm và vui sướng này
Từ lúc Kim Bách Minh nằm viện đến nay, mặc9dù ông ta thường nói không muốn bà quá cực khổ, nhưng trên thực tế, chỉ cần bà rời khỏi bệnh viện là ông ta sẽ thỉnh thoảng gọi điện cho bà
Thế là bà lại dứt khoát ở trong phòng bệnh trông chừng ông ta, không rời nửa bước.
Bây giờ, ông ta đang nằm trong phòng giám sát, tình trạng ổn định, có y tá chăm sóc 24h
Hơn nữa, ông ta dành phần lớn thời gian để ngủ và dưỡng sức
Cho nên cuối cùng ông ta cũng bảo bà ở nhà nghỉ ngơi
Sự tự do hiếm có này khiến bà muốn nhảy cẫng lên như bé gái được mặc chiếc váy hoa mình thích.
Có lẽ là bị “nuôi nhốt” quá lâu, nên Hà Hâm chưa bao giờ ý thức được, hóa ra tự do là điều thú vị nhường nào.
“Thiển Thiển, là mẹ đây.”
Đây là lần đầu tiên Hà Hâm dùng di động của mình gọi cho Lâm Thiển
Bà thật sự rất vui, vui đến mức không kiêng dè, học thuộc lòng số điện thoại này để gọi cho cô.
“Mẹ, mẹ gọi điện cho con, ngoài ngạc nhiên ra, con còn rất vui ạ.” “Hôm nay mẹ có thể ra ngoài, con rảnh không? Mẹ có thể..
có thể gặp con và bọn nhỏ một chút được không?”
“Đương nhiên là được ạ
Bây giờ bạn nhỏ đang được nghỉ đông.” “Được được, vậy con tìm nơi nào bọn nhỏ thích ấy.”
“Vậy đến khu vui chơi nhé, chúng không cưỡng lại khu vui chơi đâu ạ.”
“Được.”
Đây là lần đầu tiên Hà Hâm chủ động hẹn gặp Lâm Thiển, đương nhiên cô sẽ không từ chối
Thế nhưng, cô cũng không quên lời nhắc nhở của Kim Trang Sùng
Thể là, cô bất an hỏi: “Mẹ, mẹ có tiện ra ngoài thật không? Không sao chứ?” Hà Hâm: “Không sao, chú Kim của con đang nằm trong phòng giám sát, vẫn phải theo dõi thêm mấy ngày nữa
Mẹ ở lại bệnh viện cũng vô ích.”
Lâm Thiển: “À, tình trạng của chú Kim thế nào rồi ạ?”
Hà Hâm: “Phẫu thuật thuận lợi, tình trạng của ông ấy cũng rất ổn định.” Lâm Thiển: “Vậy là tốt rồi, mẹ cũng đừng lo lắng quá, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện tiếp.”
Hà Hâm: “Ừ.” Buổi chiều là lúc có ánh nắng ấm áp, Lâm Thiển dẫn theo cặp song sinh đến chỗ hẹn ở trung tâm thương mại
Sắp đến Tết nên hai bên đường treo đầy đèn lồng đỏ
Không khí Tết đã lan dần trong các trung tâm mua sắm lớn, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa
Mọi người đẩy xe mua sắm đi sắm sửa đồ Tết, chuyển từng xe từng xe ra ngoài như thể không cần trả tiền vậy
Hà Hâm đứng ở vị trí bắt mắt nhất trong dòng người ra vào để chờ bọn họ
Chỉ chốc lát sau, Lâm Thiển dẫn Nam Nam Bắc Bắc tới
Lần đầu tiên gặp bà ngoại, hai đứa nhỏ mừng rỡ chạy như bay tới gọi bà, gọi thật thân thiết