*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Nam Bắc Bắc cũng rất thích ăn, nhất là Nam Nam
Có lần nó còn giở tính không chịu ăn cơm, con nấu cho một đĩa cá quế chiên xù, trộn nước sốt là nó có thể ăn được một bát lớn
Ôi trời, càng nói là con càng thèm
Con ăn thịt kho dứa trước để giải thèm cái đã.” Lâm Húc cũng rất mong chờ, mấy lần muốn tìm cơ hội chen vào _ “Tôi có lộc ăn không nhỉ?” Nhưng ông không dám thốt thành lời.
Đột nhiên Lâm Thiển cảm khái trong lòng
Lúc cô còn nhỏ, luôn có một nguyện vọng là hi vọng ba mẹ có thể cùng nhau ăn cơm
Một nhà ba người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên
Cô luôn cho rằng nguyện vọng này là tham vọng quá đáng
Nhưng không3ngờ đến hôm nay, đột nhiên nguyện vọng của cô lại được thực hiện
Trong lòng cô rất cảm động, đôi mắt cay cay.
“Ba, nào, chúng ta húp cạn bát canh gà này.” Lâm Húc cười ha ha, vui vẻ như đứa trẻ
Ông đã không nhớ nổi lần cuối cùng mình cười vui vẻ nhẹ nhõm không có gánh nặng gì là lúc nào rồi
Có lẽ là lúc nhận lại Lâm Thiển, có lẽ là lúc về nước lập nghiệp thành công, cũng có lẽ là lúc đón Lâm Thiển và hai đứa cháu về ở sân bay..
Thì ra đây mới là ước nguyện ban đầu của ông
Nhiều năm trôi qua, sở dĩ ông vẫn luôn không vui vẻ là vì ông đã đánh mất đi ước nguyện ban sơ của mình.
Sau khi ngoại tình, đàn0ông đã đánh mất đi lương tâm cốt lõi nhất
Ông bỏ con bỏ vợ, thậm chí ruồng rẫy quê hương và cha mẹ mình, đi tới nơi dị quốc tha hương xa xôi
Ông trở thành đứa ở rể cho nhà họ Dung, phấn đấu mười lăm năm vì nhà họ Dung, kiếm số tài sản kếch xù cho nhà họ Dung, cũng bồi dưỡng vô số nhân tài dự bị cho nhà họ Dung
Có thể nói, nhà họ Dung có thể được trở thành đại gia tộc trong giới Hoa kiều ở Úc như ngày hôm nay thì công lao của ông không tám phần thì cũng năm phần.
Nhưng kết quả nhà họ Dung nói ông ăn ở hai lòng, nói trở mặt là trở mặt chỉ vì ông muốn về nước lập nghiệp
Những thành5viên gia tộc do Dung Tử Khâm tập hợp lại đối phó ông, toàn bộ đều do một tay ông đào tạo
Thậm chí Dung Tử Khâm cùng chung chăn gối với ông hơn hai mươi năm lại có ý muốn giết chết ông.
Nghĩ đến đây thì Lâm Húc ân hận và tự trách mình nặng nề
Ông đã quên rất nhiều trách nhiệm mà bản thân ông vốn nên gánh vác, đã quên lòng hiếu thảo phải có, đã quên trách nhiệm làm chồng làm cha
Tất cả những gì của hôm nay đều là báo ứng của ông.
Họ ăn uống no nê xong thì Hà Hâm thu dọn, cầm cốc giữ ấm đến nhà vệ sinh rửa
“Mẹ để con rửa cho.” “Con ở cùng ba con đi, để mẹ.”
Lâm Thiển dựa vào cửa, cười ngu ngơ.
Hà4Hâm nghi hoặc hỏi: “Sao tự nhiên còn lại có vẻ mặt này?”
“Ha ha ha, mẹ, cảm ơn mẹ hôm nay đã thực hiện nguyện vọng nhỏ bé của con.”
“Nguyện vọng gì?” “Là một nhà ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm đó.” Trái tim Hà Hâm đột nhiên co rút, bà hốt hoảng, nắp hộp giữ ẩm rơi xuống phát ra tiếng “keng”.
“Me...” “Không sao, trượt tay thôi, con ra ngoài ở cùng ba đi.” “Da.” Hà Hâm rửa xong thì tạm biệt
Bà còn phải đến thăm Kim Bách Minh ở phòng bệnh trên lầu.
Lâm Thiển đưa mắt nghi ngờ nhìn ba, hỏi: “Ba, ba thấy mẹ thế nào?”
Lâm Húc phản ứng thật lớn, ngồi thẳng người dậy, vừa lắc đầu vừa phất tay, “Đừng nói lung tung
Ba làm rất nhiều chuyện sai9trái, tổn thương bà ấy rất nhiều, sao bà ấy có thể...” Nhận ra mình quá kích động, Lâm Húc bất chợt im bặt.
Lâm Thiển cười đầy hoài nghi, cố ý trêu ông, “Con không nói gì cả
Con chỉ muốn hỏi suy nghĩ bây giờ của ba về mẹ mà thôi
Ôi chà, ba đang chột dạ gì à?”
Lâm Húc nằm xuống, còn kéo chăn lên trên, “Không chột dạ gì cả.” Lâm Thiển che miệng cười lén, “Được rồi mà, con không cười nhạo ba nữa.” Lâm Húc bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, “Ăn no rồi thì nên ngủ trưa.” “Ba ngủ cả buổi sáng rồi, giờ còn ngủ nữa?”
“Bác sĩ bảo để ba nghỉ ngơi đàng hoàng, ngủ nhiều mà.”
“..
Được rồi, vậy ba nghỉ ngơi đi.” Ngủ trưa gì đó quả thật chỉ là mượn cớ
Tinh thần Lâm Húc rất tốt, nằm trên giường, gác chân, dáng vẻ nhàn nhã tự đắc.
Con xin ba, sau này phải điều chỉnh công việc và nghỉ ngơi đàng hoàng
Nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ngủ thì ngủ, đừng có giống như trẻ con làm người ta lo lắng nữa, được không?”
“Ừ.”
“Tiền là thứ có kiếm vĩnh viễn cũng không hết
Ba thấy con này, bây giờ là bà chủ vung tay, ngồi ở nhà thu tiền, rất sướng đấy
Ba có tuổi rồi, tại sao vẫn không học được nhỉ? Khờ quá à?” “Ừ, ba khờ.”
“..
Ba, ba nghe con đi, chuyện nào nên buông thì buông, Bất động sản Phong Việt to như thế, cái gì ba cũng quản, thế chẳng phải mệt chết luôn sao? Với lại cấp dưới của ba sẽ có áp lực lắm đấy.” “Ừ..
Mà này, ba còn cần con dạy quản lý công ty thế nào nữa hả?” Lâm Thiển cười cười, “Trò giỏi hơn thầy
Không sao đâu, học hỏi con gái không mất mặt đầu.”
“..
Thể cô giáo Lâm nói chuyện làm ăn của cô nghe thử xem nào?”
Lâm Thiển bằng hắng, bắt đầu “giảng bài”, “Được mất, có mất mới có được
Ba bỏ đi vài thứ thì ông trời sẽ cho ba được vài thứ khác
Những chuyện nên buông tay thì ba nên buông tay để cấp dưới đi làm
Như vậy ba vừa thả lỏng bản thân cũng có thể mài giũa bọn họ nhiều hơn
Ba đấy, chỉ cần ngồi trong văn phòng ra chỉ thị là được rồi.”
Lâm Húc đồng ý gật đầu, “Được, con gái cưng coi như đã xuống núi rồi
Là ba thu hoạch không ít, cần ba đóng học phí không?”
“Đương nhiên cần chứ, đâu có đại sư nào truyền đạt miễn phí đâu?”
Lâm Húc khinh bỉ liếc Lâm Thiển: “Được đấy, còn đại sư nữa à? Con còn chém gió nữa chắc chọc thủng trời luôn quá.”
Lâm Thiển cười khì khì, bùi ngùi: “Ba, con phát hiện hôm nay ba thích nói đùa đó nha.” “Ờ, chắc là nằm ở bệnh viện thoải mái ấy mà
Hay là ba vào đây ở luôn nhé?”
Lâm Thiển đập nhẹ ba mình, lườm ông nói: “Ba nói bậy gì vậy hả, bệnh viện có thể tùy ý ở à? Bác sĩ nói ba truyền dịch xong, tỉnh dậy là có thể về nhà rồi
Lúc này xem như ba đang chiếm tài nguyên công cộng đấy.” “Ôi, có đôi khi ba cũng là thân bất do kỷ, bận quá quên cả thời gian.” “Ba đưa điện thoại đây, con đặt đồng hồ báo giờ cho ba liền.” Nói rồi Lâm Thiển cầm điện thoại của ba lên, đặt mấy cái đồng hồ báo thức
Từ lúc bắt đầu rời giường, đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi trong ngày, tất cả đều đã định sẵn, đến giờ sẽ reo nhắc nhở ông
Lâm Húc mỉm cười nhìn con gái, xúc động nói: “Thiển Thiển, quả thật con đã trưởng thành rồi.”
“Vâng.”
“Hôm qua, đúng là cả đêm ba không ngủ.”
“Ba đã biết sai chưa?”
Lâm Húc thu lại ý cười, vẻ mặt nặng nề: “Nhưng không phải vì ba bận công việc mà là vì hỏi thăm chuyện của Kim Bách Minh”
“Gico?”
“Người xung quanh đều nói, Kim Bách Minh không hút thuốc, không uống rượu, không cờ bạc gái điếm, luôn là người đầu tiên ra về trước trong các buổi tiệc, lúc tham gia tiệc tùng luôn mang vợ theo