*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra Kim Trang Sùng không nhìn ra Lâm Húc có gì bất thường
Nhưng ngược lại, ông ta có thể nhận ra, việc chú Năm cho người theo dõi thím Năm đã khiển thím Năm trở thành một người không hề có một chút riêng tư.
Trong lòng ông ta cảm thấy lo ngại sâu sắc cho thím Năm, nhưng ngoài mặt lại không thể bộc lộ ra một điều gì
Khi ông ta thấy mình cũng xuất hiện trong một tấm ảnh thì lại bắt đầu giải thích, “Chú Năm, có vài lần thật sự chỉ là tình cờ
Cháu và Lâm Thiển vốn có quan hệ công việc
Chú xem, sau đó cháu với cô ấy còn ngồi nói chuyện với nhau một lúc lâu, đều3là bàn chuyện công việc.” “Hả? Việc gì?” Kim Trang Sùng run lên, nhất thời nơm nớp lo sợ, nghiêm nghị một lúc rồi đáp: “Lương Diệu Thần là nghệ sĩ cô ấy quản lý, chẳng qua cô ấy chỉ gặp cháu hỏi xem kế hoạch phát triển sau này của Lương Diệu Thần thế nào
Chú cũng biết Lương Diệu Thần bị đưa ra nước ngoài rồi
Chuyện này cháu muốn xử lý lặng lẽ nên không nói thật với cô ấy
Thế là cô ấy liền bám dính không dứt, vậy nên cháu mới hàn huyên một lát thôi.”
“Thật sao?”
“Thật trăm phần trăm
Cháu nào dám nói dối chú.”
“Chú cũng tin là cháu không dám!” Kim Trang Sùng vô cùng có uy, mặc dù ông ta0vẫn còn đang bị bệnh.
Kim Trang Sùng nem nép thở phào nhẹ nhõm
Càng những lúc thế này thì càng phải nói chuyện nghiêm túc thành thật, kể cả có dính đến chuyện xưa thêu dệt thì cũng phải nói đàng hoàng kiểu cây ngay không sợ chết đứng
Có như vậy mới có thể khiến chú Năm tin tưởng.
“Sau này biết được chuyện gì thì phải nói cho chú biết đầu tiên, không được giấu giếm, nhất là chuyện của thím Năm.”
“Vâng, cháu biết rồi.”
Lúc này Kim Bách Minh mới bình tĩnh nhắm mắt lại nói: “Nếu có bất kỳ ai âm mưu định cướp cô ấy từ tay chú, kể cả chỉ manh nha nghĩ đến thôi thì chú cũng phải cho hắn chết5cả nghìn lần” Kim Trang Sùng: “?” Chẳng lẽ chú Năm đang có ý định đối phó với cả Lâm Thiển sao?
Lúc trước, nhiều năm liền Hà Hâm không được gặp con gái, ngày này qua ngày khác cứ trôi qua như vậy.
Nhưng bây giờ, một khi bà đã gặp được con gái, lại còn gặp được cả cháu ngoại, thì không thể chịu đựng được sự cô quạnh, dù biết như vậy sẽ có thể khiến bà gặp đại họa
Buổi sáng, Hà Hâm gọi điện cho Kim Bách Minh hỏi ý kiến.
“Alo, Bách Minh, em muốn nấu cơm cho bọn nhỏ một bữa, có được không anh?”
Kim Bách Minh ở đầu dây bên kia thật lâu không đáp lại, tiếng hít thở lúc4nặng lúc nhẹ cứ lặp đi lặp lại, có thể thấy ông ta đang đấu tranh tư tưởng dữ dội
“Chỉ ở nhà mình thôi, không đi ra ngoài
Em chỉ mời vợ chồng Lâm Thiển và hai đứa con của chúng nó, có được không anh?” “Cố Thành Kiêu à?” Kim Bách Minh đã điều tra thân phận của Lâm Thiển, bối cảnh không hề đơn giản
“Vâng, đúng là bốn người nhà nó
Em cũng muốn được tận hưởng cảm giác máu mủ tình thâm, hi vọng anh đồng ý.” Kim Bách Minh thầm nghĩ, để Cố Thành Kiêu vào nhà thì không khác thì dẫn sói vào nhà, tuyệt đối không được.
Vì vậy ông ta nói: “Được, nhưng đổi chỗ đi
Anh không muốn có người9lạ vào nhà mình
Bọn họ là người thân của em, nhưng với anh thì chỉ là người dưng thôi.” Hà Hâm nghe thấy vậy thì tim như lạnh giá, nhưng bà cũng đã chuẩn bị tư tưởng từ trước, “Vâng, cảm ơn anh.”
Cúp điện thoại, Hà Hâm liền phấn khởi gọi điện hẹn Lâm Thiển
Trước kia bà chưa bao giờ cảm thấy tự do quan trọng đến mức nào
Nhưng bây giờ, bà cảm thấy tâm hồn tự do sối nối yêu thương đang dần hồi sinh, cũng sớm muốn lao bắn ra khỏi thể xác của mình rồi.
Nếu bà không thể mời gia đình con đến nhà thì tìm một nơi ở bên ngoài
Thật ra bà lại thích như vậy hơn, không bị giám sát, tự do tự tại, chuyên tâm nấu ăn thật ngon cho con gái và con rể, còn cho cả hai đứa cháu ngoại nữa.
Sau khi Lâm Thiển đồng ý, Hà Hâm nhanh chóng đặt một căn homestay
Căn homestay này rất đặc sắc, có phòng bếp đầy đủ tiện nghi
Hôm đó Hà Hâm dậy thật sớm, đi đến chợ ở ngoại thành, có rất nhiều rau củ, thủy sản, thịt thà tươi mới.
Rất nhiều người mẹ dậy sớm đi chợ để người nhà, nhất là con cái của mình, được ăn thức ăn tươi mới dinh dưỡng nhất.
Bà cũng như vậy
Hơn hai mươi năm qua, bà chưa từng bước nửa bước vào chợ
Hôm nay vào chợ, cái gì cũng hấp dẫn bà
Bà thích thú với thịt cá mới được đánh bắt vẫn còn sống, bà thích những khóm rau xanh ngát còn nặng trĩu giọt nước tròn đọng trên lá, bà càng thích thú hơn với những con người thiện lương chất phác, hàng ngày bôn ba vì cuộc sống nhưng lại vô cùng tự do
Cuối cùng, bà mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, món nào cũng được bà lựa chọn kỹ càng
Tại Thành Đế, Nam Nam, Bắc Bắc ăn mặc chỉnh tề đứng ở cầu thang tầng hai, dồn hết sức nghênh đón nữ hoàng giá lâm
“Mẹ, nhanh lên một chút, đừng để bà ngoại chờ lâu.” Nam Nam thúc giục
Lâm Thiển khoác tay Cố Thành Kiêu, tươi cười nhẹ nhàng đi xuống, “Mẹ đây mẹ đây, không bị muộn đâu, con yên tâm.” Hôm nay hiếm khi Cố Thành Kiêu được rảnh rỗi nên anh cũng đồng ý đi cùng.
Bắc Bắc đột nhiên hỏi: “Mẹ, còn phải gọi ông ngoại nữa đúng không?”
“Hả? Không cần đâu!” Thật lòng, Lâm Thiển cũng rất do dự
Cố Thành Kiêu nói: “Bà ngoại chỉ mời gia đình chúng ta, tạm thời chưa mời ông ngoại, để ông đi cũng không tiện.” Bắc Bắc thoáng thất vọng: “Vâng, con biết rồi.”
Cố Thành Kiêu khẽ nghiêng đầu, hạ giọng nhắc nhở: “Em nên nhớ, mẹ em đã có chồng
Hơn nữa, bây giờ chồng của bà ấy còn là đối tượng điều tra
Em có muốn làm mai thì cũng không được làm loạn.” Lâm Thiển hỏi vặn lại, “A, vậy ý của anh là, chờ đến khi anh bắt được Kim Bách Minh rồi thì ba mẹ em có thể ở bên nhau đúng không?” “Anh chưa nói như vậy bao giờ.”
“Em nghe anh nói mà.”
“Chưa nói là chưa nói, em đừng vu khống anh.”
“Được rồi, em sẽ có chừng mực, chỉ nói đùa vậy thôi.”
Sau đó Lâm Thiển nghiêm nghị nhắc nhở các con: “Không gọi ông ngoại, chúng ta đi thôi, bà ngoại sẽ rất vui đấy.”
Hà Hâm đặt homestay là một căn Tứ Hợp Viện sang trọng, giá một ngày không hề rẻ