*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuyết từ từ chất đồng thành lớp trên | mặt đất, tầng chăn tuyết từ mỏng đến dày, che lấp hết thảy những gì dơ bẩn trên mặt đất, làm cả thành phố thoạt nhìn rất thuần khiết.
Trong căn phòng tối om, Kim Trang Sùng đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mờ ảo không nhìn thấy bên bờ rồi ngẫm nghĩ
Bất chợt ông ta nhìn thấy trên bầu trời có một điểm sáng từ từ tiến về phía trước, đó là máy bay, cũng có thể là chuyến bay mà ông ta đã đặt
Ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay đó, ông ta rất hi vọng giờ phút này mình đang ngồi trên chuyến bay kia, vứt bỏ tất cả những tội lỗi và oán giận, một thân một mình cao chạy xa bay
Nhưng, chung quy3ông ta đã chậm một bước.
Bây giờ, Kim Trang Sùng không dám bước ra khỏi căn phòng này nửa bước, cũng không dám gọi thức ăn, chỉ có thể dựa vào lương khô ở đây sống qua ngày
Ông ta cũng muốn gọi điện thoại cầu cứu ba mẹ, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, có khi còn liên lụy ba mẹ mình
Chú Năm mà độc ác lên thì mất hết tính người
Ông ta không thể để ba mẹ mình mạo hiểm được.
Báo cảnh sát? Nhiều năm nay chú Năm đọ sức với cảnh sát rất nhiều, cảnh sát chưa chắc là đối thủ của chú Năm
Ông ta chỉ có thể gửi tín hiệu cầu cứu với Cố Thành Kiêu, có lẽ còn có đường sống sót
Lúc này, ông ta không thể làm được gì cả, chỉ có thể bình tĩnh1ngồi chờ.
Vào lúc này, biệt đội ba do Tổng Cảnh Du, Ngụy Nam và Cao Kỳ Khâm dẫn đội, đang mai phục trong và ngoài khu khách sạn
Trịnh Tử Tuấn phụ trách theo dõi xung quanh nơi ở của Kim Bách Minh
Dạo gần đây Phạm Dương Mộc rất bức bối
Mặc dù anh đã thành công lấy được sự tin tưởng của Kim Bách Minh, trở thành vệ sĩ cho ông ta, nhưng suy cho cùng Kim Bách Minh vừa mới làm phẫu thuật tim không lâu, sau khi xuất hiện thì suốt ngày ở lì trong nhà dưỡng bệnh, không đi ra ngoài
Chuyện anh có thể làm thật sự có hạn.
Kim Bách Minh cho anh mấy ngày nghỉ để cảm ơn anh đã tận tâm với công việc trong khoảng thời gian ông ta nằm viện
Mấy ngày nghỉ đó cũng chính là3ngày Kim Bách Minh bạo hành Hà Hâm
Dạo này do chuyện bạo lực gia đình bị Lâm Thiển làm ầm ĩ lên top search nên Phạm Dương Mộc mượn cơ hội này chủ động yêu cầu được đi làm
Kim Bách Minh và an toàn của bản thân nên đã đồng ý
Vào lúc này, Phạm Dương Mộc canh giữ trước công căn hộ nhà họ Kim với thân phận là vệ sĩ riêng của Kim Bách Minh.
Lúc gần chín giờ, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen trước cửa, ba người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đeo kính đen bước xuống xe
Phạm Dương Mộc nhìn vị trí hình tam giác chuẩn lúc bọn họ bước đi là biết quan hệ giữa | bọn họ, người ở giữa chính là lãnh đạo dẫn theo hai tùy tùng
Phạm Dương Mộc là3vệ sĩ nên ngăn cản bọn họ ngay
“Xin hỏi các vị có hẹn trước không?”
Không cần bọn họ trả lời thì quản gia đã mở cửa ra, vâng vâng dạ dạ nói: “Ba vị này là khách quý của ông Kim
Xin chào các ông, ông Kim đang đợi các ông trong phòng sách, xin mời vào.”
Phạm Dương Mộc đành phải nhường đường, ba người đàn ông lần lượt đi vào căn hộ
Đôi mắt anh sắc bén, thoáng thấy hình xăm giống nhau trên cổ của ba người đàn ông này
Phạm Dương Mộc chờ bọn họ đi vào, cửa đóng lại thì liên hệ với Cố Thành Kiêu ngay lập tức
Anh nói thầm: “Kim Bách Minh gọi ba người thần bí đến, một tên dẫn đầu, hai tên khác là lâu lạ
Đêm hôm khuya khoắt đeo kính đen ắt có vấn đề, quan9trọng là ở trên cổ bọn họ, vị trí sau tai, đều có hình xăm giống nhau, là hình mã tấu.”
Cố Thành Kiêu nheo mắt nói: “Đó là kí hiệu của Lão Đoàn, nghe lén được bọn họ đã vào phòng sách, bên nghe lén không nghe được tình hình bên trong
Anh nghĩ cách, tùy cơ ứng biến.”
Phạm Dương Mộc: “Rõ.” Mặc dù phía Lão Đoàn không xa lạ gì với Đội đặc nhiệm, Đội đặc nhiệm cũng có nhiều tư liệu liên quan đến quân đoàn lính đánh thuế này, nhưng tướng mạo của thành viên Lão Đoàn đến nay vẫn là một ẩn số.
Hình xăm mã tấu là kí hiệu đặc biệt của Lão Đoàn, ba tên đứng đầu trong bảng xếp hạng sát thủ trong giới xã hội đen đều xuất thân từ quân đoàn lính đánh thuế này.
Dù ngoài cửa chỉ có một mình Phạm Dương Mộc nhưng có camera giám sát phía trên đầu anh
Nếu anh rời khỏi đây, lỡ Kim Bách Minh tra camera thì sẽ bắt đầu nghi ngờ anh ngay
Nhưng anh ở chỗ này bức bối rất lâu rồi, không thể phụ lòng tin của Cố Thành Kiêu, nhất định phải nghĩ cách làm gì đó mới được
Vì thế, anh dùng biện pháp cổ hủ nhất.
“Ui??” Phạm Dương Mộc cúi người ôm bụng, mặt mày khó chịu
“Quản gia Chu, quản gia Chu!” Anh gõ cửa
“Tôi không biết ăn phải cái gì, đột nhiên bụng âmỉ dữ dội
Ông có thể vào nói với ông Kim một tiếng là tôi muốn rời đi một lát không?” Quản gia Chu hơi khó xử: “Khách quý của ông Kim mới đến, đi vào quấy rầy không hay lắm đâu?” Phạm Dương Mộc nhịn đau, vẻ mặt cực kỳ đau đớn
Anh đỡ tường ngồi xuống, nói năng ngắc ngứ: “Quản gia Chu, con người có ba cái gấp, tôi thật sự không nhịn nổi nữa, tôi phải đi một lát.”
“Cái này?” “Hay là thế này đi, nếu ông Kim có hỏi thì ông làm chứng giúp tôi với, tôi thật sự muốn đi ngoài lắm rồi.” Quản gia Chu dù sao cũng dễ lừa, thấy bộ dáng khó chịu của Phạm Dương Mộc thì đồng ý: “Được rồi, cậu đi nhanh đi
Lúc này ông Kim đang bận nên không tìm cậu đâu.” “Ôi, cảm ơn quản gia Chu.” Phạm Dương Mộc ôm bụng chạy vội vào trong, vội vã vào nhà vệ sinh
Bên trên nhà vệ sinh chung của lầu một tương ứng là nhà vệ sinh chung của lầu hai, bên cạnh nhà vệ sinh chung là phòng sách
Phạm Dương Mộc không nghĩ ngợi nhiều, nhanh nhẹn chui ra cửa sổ, tay không bỏ lên lầu hai, sau đó vươn người nhảy đến cửa sổ phòng sách ở dưới
Bên trong là người của Lão Đoàn, năng lực phản trinh sát đương nhiên không cần phải nói rồi, Phạm Dương Mộc tay không treo dưới cửa sổ, không dám phát ra tiếng động
Bên ngoài gió thét gào, tuyết rơi dữ dội, dưới chân Phạm Dương Mộc không có chỗ để chống, chỉ có thể dựa vào cánh tay mình mà treo lơ lửng.
Anh ổn định cơ thể, tay trái treo lơ lửng, còn tay phải thì nhẹ nhàng gắn thiết bị nghe lén mini lên khung cửa sổ
Mặc dù tiếng gió có thể che lấp cho anh, nhưng đồng thời nó cũng ảnh hưởng đến hiệu quả nghe lén
Thời gian của anh không nhiều, sau khi dán thiết bị nghe lén mini thành công thì lập tức trở về đường cũ.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh chung, mặt mày anh vẫn tỏ ra đau đớn
Anh mở cửa hé hé, cầu cứu quản gia Chu: “Quản gia Chu, không xong rồi, đi cầu xong rồi mà vẫn đau không chịu nổi
Tôi muốn đi bệnh viện, hay là ông lên đó báo với ông Kim một tiếng được không?” “Quấy rầy ông Kim chắc chắn ông ấy không vui đâu.”
“Hay là tôi tự đi
Thật sự tôi không chịu nổi nữa rồi.” Quản gia Chu suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, cậu đi lên đó với tôi
Tôi vào báo cáo trước đã, xem ông Kim nói thế nào.”
“Vâng, vâng, cảm ơn quản gia Chu.” Phạm Dương Mộc cảm kích rơi nước mắt
Quản gia Chu đi trước, Phạm Dương Mộc lặng lẽ lấy máy nghe lén mini khác ra, đi theo phía sau, chỉ cần anh có thể tiếp cận cái cửa, hễ cửa mở ra là anh có cơ hội.