*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc đêm khuya vắng người, bên ngoài thinh lặng bỗng vang lên tiếng kêu rống khiến Kim Trang Sùng sợ đến nỗi không thấy buồn ngủ chút nào.
Ông ta chợt hiểu dụng ý của Cố Thành Kiêu
Một khi ông ta bị bỏ tù vì không phối hợp với cảnh sát, còn dùng thủ đoạn để giở trò thì rất có thể ông ta sẽ bị đưa đến đây, bị dùng hình phạt để tra tấn
Ông ta nghe tiếng phạm nhân mắc trong tôi đang bị thẩm tra rống lên những tiếng kêu rên thừa sống thiếu chết giữa đêm khuya
Vào giờ phút này, trong lòng Kim Trang Sùng chỉ có một giọng nói đang gào thét - mình nhất định phải hợp tác thật tốt với Cố Thành Kiêu.
Đám cháy ở khách sạn kéo dài khoảng bốn tiếng
Khi đám cháy3hoàn toàn bị dập tắt thì trời đã tờ mờ sáng
Tuyết vẫn rơi rất lớn, nhưng trận tuyết lớn này vẫn không che đi được những cột khói dày đặc bốc lên từ hiện trường vụ cháy
Đội cứu hỏa ra quân báo cáo lại, phòng trong khách sạn đều bị thiêu rụi, không xác định được có người ở bên trong hay không
Hơn nữa, cũng nhờ kịp thời khống chế được vụ cháy nên mới không ảnh hưởng đến những phòng nghỉ khác
Những vị khách bị sơ tán lúc nửa đêm thấy vụ hỏa hoạn đã được dập tắt thì cũng lục tục kéo nhau về khách sạn, ùn ùn trả phòng, vội vàng quơ hành lý, không ai muốn ở lại khách sạn có nguy cơ hỏa hoạn này nữa
Tại Thành Để, Cố Thành Kiêu nhìn tin tức buổi1sáng không chớp mắt
Đối với trận hỏa hoạn ở khách sạn, phản ứng đầu tiên của anh là khẳng định, lần này mới chính xác là Kim Trang sùng không có bất kỳ tài liệu bằng chứng nào
“Alo, Thủ trưởng Cổ.”
Điện thoại của Kim Trang Sùng
Cố Thành Kiêu trả lời không hề nhẫn nại: “Có chuyện gì?” “Cậu có thể đổi nơi ở cho tôi được không?” “Sắp xếp khách sạn năm sao cho ông nhé?” Kim Trang Sùng hào hứng hẳn lên: “Được.”
Những giây tiếp theo, Cố Thành Kiêu lại giội luôn một gáo nước lạnh, “Ông đang nằm mơ hả?”
Kim Trang Sùng khẩn khoản nói: “Thủ trưởng Cố, nơi này không phải chỗ ở dành cho con người
Không đến ba ngày chắc chắn tôi sẽ phát điên mất.”
Cố Thành Kiêu: “Nếu ông không hài lòng với sự sắp3xếp của tôi thì tự tìm chỗ ở đi.”
Cố Thành Kiêu nghe ra sự hèn nhát trong giọng nói của ông ta
Thật sự mà nói, đối phó với hạng người như Kim Trang Sùng cực kỳ dễ dàng
“Không đổi nhà an toàn được, đổi sang nơi khác thì không thể đảm bảo an toàn cho ông
Ông sớm hỗ trợ chúng tôi tìm ra chứng cứ phạm tội của Kim Bách Minh thì chẳng phải sẽ được giải thoát sớm hay sao?”
Kim Trang Sùng: “Tôi thật sự không có mà
Chú Năm tôi làm việc vô cùng cẩn trọng, tuyệt đối không lưu lại dấu vết đâu.” Cố Thành Kiêu nhìn hình ảnh trên bản tin, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Hắn không niệm tình ruột thịt muốn đẩy ông vào chỗ3chết, ông cần gì phải tiếp tục bảo vệ hắn ta? Trước mắt tôi có thể bảo vệ ông, nhưng sẽ không thể bảo vệ cả đời được
Ông rời khỏi nhà an toàn, chưa ra được sân bay thì đã chết giữa đường rồi
Lúc đó ông cho rằng chú Năm của ông sẽ đến nhặt xác mình hay sao?”
Kim Trang Sùng thở dài thật sâu, “Tôi không giữ chứng cứ gì, nhưng tôi biết một người nhất định có.”
Cố Thành Kiêu: “Ai?”
Kim Trang Sùng nói thẳng: “Hàn Vĩnh Cửu.” Ba chữ này kích thích thần kinh nhạy bén của Cố Thành Kiêu, anh ngay lập tức nói: “Gặp nhau rồi nói.”
Anh vẫn luôn ôm mối hoài nghi đôi với lời “cung khai” của Kim Trang Sùng
Kim Trang Sùng vẫn làm việc cùng Kim Bách Minh, không thể không có biện9pháp dự phòng
Ông ta không chịu đưa chứng cứ ra, đơn giản là định để cho mình một đường lùi
Lỡ Kim Bách Minh như cây cao “sét đánh không đổ” thì Kim Trang Sùng còn có thể quay về cầu xin ông ta tha thứ
Người có tâm tư kín kẽ như vậy, nhất định sẽ thu thập và lưu giữ chứng cứ tội phạm của Kim Bách Minh
Nhưng ông ta cứ nói không có chứng cứ, không ai tin nổi.
Mà khách sạn bị cháy, dù có chứng cứ thì cũng bị thiêu rụi rồi, Kim Trang Sùng liền mất đi sự tự tin này.
Lấy thân phận của Kim Trang Sùng hiện tại mà phải tự khai ra Hàn Vĩnh Cửu thì đúng là ném chuột vỡ bình, đánh cược một lần cuối cùng.
***
Hồ Điệp Cốc, nhà an toàn
Nói là nhà an toàn, nhưng chính xác là một căn phòng thẩm vấn được cải tạo lại
Cố Thành Kiêu và mọi người vội vã đi đến nhà an toàn, ngồi nửa vòng tròn quây Kim Trang Sùng ở giữa, có máy quay phim ghi hình, cũng cầm bút ghi chép lại
Kim Trang Sùng quay qua quay lại hỏi: “Các cậu xem tôi là tội phạm thẩm vấn sao?” Cố Thành Kiêu khinh khỉnh ra mặt, hỏi: “Không phục sao? Không phục thì ông có thể đi ra ngoài, ít nhất trước mắt ông là người được sống tự do, còn sau này thì cũng khó mà nói được.” Kim Trang Sùng: “...” Ông ta nhìn đám người vây trước mặt, ai nấy đều mặc quân phục, lưng thẳng tắp như cán bút
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén và nét mặt nghiêm trang của họ, ông ta thấy mình không còn cơ hội đầu cơ trục lợi nữa rồi
Cố Thành Kiêu chờ đợi mất hết kiên nhẫn, gõ mặt bàn hỏi: “Hàn Vĩnh Cửu, rồi sao nữa?”
Kim Trang Sùng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Tình hình trốn thuế lậu hàng năm của Tập đoàn Kim thị là vô cùng nghiêm trọng
Tuy Cục thuế vẫn giám sát rất chặt chẽ, thường xuyên đến thanh tra, kiểm tra sổ sách tài chính của Kim thị, nhưng lần nào thanh tra kiểm tra thì Kim thị vẫn ở trong danh sách an toàn
Nguyên nhân chính là vì có Hàn Vĩnh Cửu cảnh báo kịp thời nên bộ phận Tài chính của Tập đoàn Kim thị luôn chuẩn bị thật kĩ các biện pháp đối phó.”
Cố Thành Kiêu: “Chứng cứ đâu? Tôi cần chứng cứ chứ không chỉ dựa vào lời ông nói.” Kim Trang Sùng thành khẩn: “Chứng cứ chính là tài khoản ngân hàng của Hàn Vĩnh Cửu
Hàng năm Kim Bách Minh hối lộ Hàn Vĩnh Cửu một khoản tiền không hề nhỏ
Ngoài ra, tôi cũng muốn nói thêm là con cáo già Hàn Vĩnh Cửu này làm việc thật sự không tệ
Kể cả cứ coi như kế toán Kim thị không kịp che giấu tất cả mọi chuyện thì Hàn Vĩnh Cửu cũng có thể giúp Kim thị luồn lách được
Dĩ nhiên, mỗi lần Tập đoàn được cứu như vậy, Kim Bách Minh cũng phải đút cho Hàn Vĩnh Cửu một khoản tiền lớn
Nhiều năm như vậy, tài sản của Hàn Vĩnh Cửu đã vượt quá sức tưởng tượng của các anh rồi.”
Cố Thành Kiêu: “Tôi sẽ điều tra Hàn Vĩnh Cửu
Còn những chuyện khác?” Kim Trang Sùng tiếc nuối thở dài: “Hà Hâm và Trương Hiểu Mạch hẳn là biết không ít chuyện
Hai người gần như không giấu nhau chuyện gì
Đáng tiếc, Trương Hiểu Mạch đã chết, còn Hà Hâm thì chưa tỉnh lại.”
Cố Thành Kiêu quay sang Trịnh Tử Tuấn nói: “Lập tức thành lập tổ điều tra, rà soát toàn bộ tài khoản ngân hàng của Hàn Vĩnh Cửu và các thành viên trong gia đình ông ta.”
Kim Trang Sùng tiếp tục hỏi: “Thủ trưởng Cổ, cậu có thể sắp xếp cho tôi ra nước ngoài được không?”
Ngụy Nam từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói, đột ngột phun ra một câu: “Đã đến thời điểm này rồi, ông sợ bị tai nạn đường bộ mà không sợ tai nạn trên không à? Liên lụy đến người khác thì hay lắm sao?”
Kim Trang Sùng: “...”
ngưng chửi rủa
Anh quan sát Kim Trang Sùng cẩn thận rồi nói: “Chờ đến khi tôi thu được chứng cứ Kim Bách Minh trốn thuế thì ông muốn chạy cũng không được đâu
Chuyện gì đến sẽ phải đến, ông không cần phải chạy.” Kim Trang Sùng thở dài một hơi thật sâu: “Tôi không liên quan gì đến Kim thị
Thi thoảng tôi nhúng tay vào thì cũng chỉ là giúp đỡ họ hàng mà thôi, tôi không biết gì hết.” Cố Thành Kiêu đưa tờ báo buổi sáng mới tiện tay mua giơ ra trước mặt ông ta, chỉ vào hình ảnh khách sạn cháy rừng rực trong đêm rồi nói: “Ông thấy chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng hắn ta lại muốn đuổi cùng giết tận ông, thật sự không có liên quan gì đến ông sao? Trí thông minh của ông thật sự thấp như vậy sao? Hay là ông cố tình đùa giỡn chúng tôi như trẻ con hả, chơi vui không?”