*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với Trác Việt, Cố Thành Kiêu vẫn luôn nửa tin nửa ngờ, bởi vì hành vi của anh ta không hợp lẽ thường
Có ai mà không đề phòng kẻ từng giết mình, lại còn moi móc bí mật từ tim gan nói ra? Phải biết rằng, Trác Việt nói ra những điều này cũng ngang với việc tiết lộ cơ mật trong tổ chức của Lão Đoàn
Mà tổ chức của Lão Đoàn từ rất lâu đã bị thế giới xác nhận là tổ chức khủng bố, ai ai cũng muốn trừng phạt chúng.
Cố Thành Kiêu trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt như nhìn thấu hết thảy, thẳng thắn nói: “Nói đi nói lại, chẳng qua anh muốn tôi giúp3anh tiêu diệt bằng của Trác Lực, đúng không?” “...” Trác Việt chột dạ, lộ liễu đến vậy sao? “Nhiều lần anh nhấn mạnh muốn đưa anh em cải tà quy chính là đang ám chỉ rằng trong xã hội này không còn có chứng cứ tội phạm nào của các anh nữa phải không?”
“.” Một lần nữa Trác Việt lại cứng họng.
“Nếu chuyện trước đây của anh là thật, thì tôi cho rằng, đối với mười hai tên còn lại, anh có hận, nhưng tình thương và thù hận đan xen nhau
Anh muốn báo thù nhưng không đành lòng xuống tay
Vì vậy anh muốn mượn tay kẻ thứ ba để tiêu diệt bọn chúng
Tôi không biết mình gặp may hay1gặp vận rủi mà bị anh chọn làm kẻ thứ ba này
Tôi và anh không có bất kỳ điểm chung nào về lợi ích
Tôi chỉ theo lệnh phá án, quốc gia của tôi không quản lý anh, cũng có nghĩa là tôi cũng không quản lý được anh
Vì vậy, anh không sợ tôi bắt anh.”
Trác Việt mím môi không đáp
Quả nhiên Cố Thành Kiêu đúng là thần tượng của anh ta, không nói sai một câu.
“Anh giết Lão Đoàn mà có thể rút lui an toàn, chứng tỏ anh đã tự tính đường lui cho mình rồi
Như vậy, lần này anh chỉ muốn mượn tay tối diệt trừ thành phần đối nghịch với anh
Nếu bọn chúng muốn trả thù thì sẽ6tìm đến tôi, còn anh thì rút lui an toàn
Anh tính toán thật hay.”
“Trác Việt, không cần trưng ra vẻ mặt thành khẩn, cũng không cần phải đặt mình ở vị trí nạn nhân nữa
Nếu chuyện thân thể của anh là thật, thì với hoàn cảnh sinh hoạt của anh, anh không thể nào là người lương thiện được.”
Cuối cùng, tia dữ tợn lộ rõ trong đôi mắt Trác Việt
Nét dữ tợn hung ác ẩn dưới lớp vỏ bọc lương thiện đã lâu cuối cùng cũng bị lộ ra sơ hở
Cố Thành Kiêu đi theo sơ hở này nói tiếp: “Anh có thể nhận lệnh ám sát của Kim Bách Minh, cho thấy các anh rõ ràng vẫn luôn có giao4dịch đen tối loại này
Anh có thể thoát được camera ung dung đưa vợ tôi đến đây, tôi cũng không tin anh bị hạn chế trong thành phố bé nhỏ này
Còn về chất độc trong cơ thể vợ tôi, thì tôi tin, bởi vì có như vậy anh mới có thể uy hiếp tôi.”
Khóe môi Trác Việt cong lên, có cấu cuối cùng này là đủ rồi, có thể uy hiếp được Cố Thành Kiêu là đủ rồi.
“Tôi mặc kệ những chuyện khác có thật hay không, chỉ riêng chuyện vợ tôi bị trúng độc, anh vui lòng nói thật cho tôi biết
Nếu không,” Cố Thành Kiêu khẽ nghiêng người về phía trước, cặp mắt uy hiếp vô cùng mạnh mẽ3tiến sát lại gần anh ta
“Anh sẽ vì lời nói dối ngày hôm nay mà trả giá thê thảm.”
Trác Việt có cảm giác trái tim mình run rẩy rõ ràng
Con người Cố Thành Kiêu có uy phong bẩm sinh, khẩu khí mạnh mẽ nhưng đang nói hộ cho nhân loại, anh chính là người thống trị toàn bộ thế giới.
Trác Việt thật sự kiêng dè anh, càng hiểu anh thì lại càng nể phục anh, càng hiểu anh càng ngưỡng mộ bản lĩnh của anh
Anh ta không dám giấu giếm, chậm rãi nói: “Những điều tôi nói đều là thật, chỉ cần chị dâu được tiêm huyết thanh giải độc trong vòng ba tháng là sẽ không sao, chỉ có điều...”
Cố Thành Kiêu giận tím mặt, cũng biết anh ta còn giấu giếm gì đó
Anh hạ giọng cắn răng nghiến lợi hỏi: “Chỉ có điều gì?”
“Có điều, trước khi giải được độc thì ba ngày một lần nhất định phải dùng thuốc ức chế độc phát tán
Khi thuốc phát huy độc tính thì chị ấy sẽ có triệu chứng như bị trúng độc, hơn nữa càng lúc càng nghiêm trọng, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng rất khó chịu, không chết, nhưng cũng không sống được lâu.”
Cố Thành Kiêu cười lạnh: “Anh dùng thủ đoạn hèn hạ này để uy hiếp tôi sao?”
Trác Việt: “Tôi không còn cách nào khác
Đúng như anh nói, với những người còn lại trong tổ chức Lão Đoàn, tôi không thể nào xuống tay được.” Cố Thành Kiêu chợt đổi đề tài, đột ngột hỏi: “Tiếng Trung của anh rất chuẩn, ai dạy anh?” Trác Việt lắc đầu
“Từ nhỏ tôi đã vậy, đây là tiếng mẹ đẻ của tôi.”
“Mẹ anh không phải là người Miami sao?”
Trong mắt Trác Việt tràn ngập phiền muộn: “Đúng vậy, nhưng với ký ức khi sáu tuổi, tôi không nhớ được nhiều lắm
Tôi chỉ nhớ rõ năm đó mẹ mang tôi về, còn trước đó chúng tôi ở cùng cha.” “Không nhớ cha mình là ai sao?”
Trác Việt cười nhạt
“Không chút ấn tượng..
Không sao, nếu ông ấy còn khỏe mạnh, đứa con trai như tôi thì không có còn hơn, tôi cũng không muốn làm ông ấy sợ hãi.” Cố Thành Kiêu lại hỏi: “Vụ án du học sinh mất tích liên hoàn, tiến triển mới nhất là gì?”
Mắt Trác Việt sáng lên, anh ta hào hứng tường thuật lại: “Cô gái một mình đến Hồng Kông du lịch, đang đi một vòng quanh du thuyền thì không hiểu sao lại biến mất
Cảnh sát tìm thấy ở cầu thang và boong tàu trên du thuyền của tôi có bộ quần áo với chất liệu và màu sắc giống với bộ quần áo cô gái kia mặc ngày hôm đó
Phán đoán sơ bộ là cô gái bị trói lại trên du thuyền
Nhưng thật sự là không hề có chuyện đó, tôi bị vu oan.”
Đúng lúc này chợt vang lên tiếng Lâm Thiển rên lên từ phòng ngủ, không lớn lắm nhưng trong màn đêm yên tĩnh, tiếng của cổ rất rõ ràng
Cố Thành Kiêu lập tức bật dậy chạy vào phòng ngủ
“Sao rồi? Thiển Thiển...” Anh chợt nghĩ ra điều gì đó, quay đầu ra lệnh: “Anh đứng yên đó.” Trác Việt biết điều biết ý gật đầu
Anh ta cũng không định tiến vào, chỉ định đứng ngoài xem có chuyện gì
Cố Thành Kiêu đóng cửa phòng lại, đi vào nhìn thấy Lâm Thiển nằm ngang trên sàn nhà không nhúc nhích
Anh thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu cười khẽ, “Em thật là, bao nhiêu tuổi rồi mà tướng ngủ vẫn xấu vậy hả?” Anh cũng không nói to, không đánh thức cô mà nhẹ nhàng bước đến, cúi xuống từ từ bế cô lên
“Nào, bảo bối, anh bể em lên giường ngủ, ngoan...” Cố Thành Kiêu vừa bế cô lên thì đã cảm thấy khác thường
Cơ thể cô quá lạnh, lạnh như..
như không hề có chút hơi ẩm nào.
Anh đặt cô lên giường, vừa đắp chăn vừa gọi cô: “Thiển Thiển? Thiển Thiển?”
“Thiển Thiển, em tỉnh đi, có nghe anh nói không? Có nghe anh nói không?”