*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô cảm nhận được Cố Thành Kiêu đang sợ hãi, ôm chặt lấy cô không buông lỏng chút nào
Cô đưa tay ôm chặt lấy cổ anh, nhẹ nhàng vỗ về, an ủi: “Em không sao, đừng lo lắng.” “Vừa rồi làm anh sợ muốn chết.” Cố Thành Kiêu vùi đầu vào cổ cô, “Nếu em có gì bất trắc, anh thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Nếu Lâm Thiển xảy ra chuyện, e rằng anh sẽ lập tức mất lý trí mà giết chết Trác Việt
Thân là một quân nhân, giết người vì lý do cá nhân thì sẽ là tội phạm giết người
Anh có đưa ra nhiều lý do hơn nữa cũng uổng công
Đến lúc đó, anh sẽ mất tất cả, thậm chí ngay cả thanh danh tích lũy ba đời của cả dòng họ Cô cũng3sẽ bị hủy hoại trong chốc lát vì anh.
Mà con của bọn họ, Nam Nam và Bắc Bắc cũng sẽ bị gán danh “Con của tội phạm giết người”, chịu áp bức và sỉ nhục cả đời
Và hậu duệ của con cháu bọn họ, bất luận là tham gia quân đội hay tham gia chính trị thì cũng sẽ không vượt qua được cửa điều tra bối cảnh chính trị này.
Nghĩ thôi đã sợ
“Chuyện này là anh liên lụy tới em.” Cố Thành Kiêu nặng nề nói: “Người trẻ tuổi tên là Trác Việt kia nhắm vào anh.” Lâm Thiển chép miệng, ngắt lời anh: “Không cho phép anh nói vậy, giữa chúng ta mà còn nói liên lụy với không liên lụy gì chứ
Vợ chồng vốn là một thể, em gặp nạn, không phải anh đã tới cứu đấy sao?” Đôi mắt1Cố Thành Kiêu dần trở nên ẩm ướt
Chỉ có ở trước mặt Lâm Thiển, anh mới có thể bày ra mặt yếu đuối nhất của mình
“Em rất sợ, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, em không còn sợ nữa
Anh còn nhớ vụ lở núi ở Đại Thanh năm đó không? Em bị chôn vùi dưới đống đổ nát, quả thật, lúc ấy em đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cái chết, không phải anh đã cứu em ra ngoài trong thời khắc sống còn đây sao?” “Khi đó anh đã nói với em, sống phải cùng sống, chết phải cùng chết
Em vĩnh viễn cũng không quên được câu nói đó.”
“Sáu năm trước, khi nghe được tin anh hi sinh, suýt chút em đã chết rồi
Nếu không nhờ bọn nhỏ chống đỡ thì em cũng không sống được đến lúc anh6trở về
Cũng như vậy, dù hôm nay hoặc sau này em có thể nào thì anh cũng không được mất lý trí
Anh còn phải chăm sóc tốt cho con của chúng ta nữa, biết chưa?”
Cố Thành Kiêu ngạc nhiên nhìn Lâm Thiển
Thật ra anh không hề nói gì, vậy mà cô lại có thể nhìn thấu nội tâm của anh, đây có lẽ là thần giao cách cảm chăng
Lâm Thiển xoa đầu anh, tiếp tục an ủi: “Em biết tình hình trước mắt nguy hiểm cỡ nào
Nếu như đến phút cuối thật sự hết cách, anh cũng không cần quá cưỡng cầu
Dù sao một mình em chết cũng tốt hơn là cả hai ta cùng chết
Chúng ta vẫn còn hai đứa con chưa đến tuổi trưởng thành, anh nhẫn tâm để chúng còn nhỏ đã mất ba mẹ sao?”
“Không có ai mất đi4ai sẽ không sống nổi, nên sống thế nào thì cứ sống thế ấy
Anh trên có giá dưới có trẻ, tất cả đều cần nhờ vào anh, gánh nặng trên vai anh không nhỏ
Khi đó em đã sống tiếp được, em có thể thì anh cũng có thể”
Cố Thành Kiêu cực kỳ không chịu nổi mấy lời dặn dò giống như di ngôn này
“Sao em càng nói càng thái quá vậy, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu, em không tin ư?”
“Đương nhiên là em tin anh, em chỉ nói lỡ như thối, lỡ như không cứu được em, anh cũng đừng có suy nghĩ cùng lắm thì chết theo em
Em có rất nhiều thứ không buông bỏ được, anh phải thu xếp đầu vào đó giúp em.” “Đừng nói mấy lời này...” Cố Thành Kiêu ngắt lời cô
Nếu nói3nữa, anh sẽ không kìm được nước mắt mất
“Anh cam đoan với em là sẽ cố gắng giữ an toàn cho bản thân khi đi lấy thuốc.” Lâm Thiển vui mừng cười một tiếng: “Được.”
Thật ra, trong lòng cô hiểu rất rõ, với tính cách liều mạng của anh, trước giờ luôn không mang đến sống chết của bản thân, đó là sự trung thành đã ăn sâu trong xương cốt anh, càng là sự bốc đồng và tính kiên cường được bồi dưỡng trong nhiều năm sống trong quân đội
Tuy nhiên, anh có thể mở miệng cam đoan với cô như thế thì cô đã hài lòng.
Lần tiếp theo Lâm Thiển phát độc chỉ còn ba ngày, nếu không có thuốc giải thì đành phải lấy thuốc ức chế trước
Cố Thành Kiêu quyết định lập tức đưa Lâm Thiển bay tới Los Angeles
Bởi vì chính phủ ở đó hạn chế Trác Việt rời cảng, nên anh ta đành phải ở lại Miami.
Nhưng Cố Thành Kiêu biết, đây chẳng qua chỉ là lý do thoái thác bên ngoài của anh ta mà thôi, nói không chừng anh ta còn đến Los Angeles sớm hơn bọn họ một bước
Với Lâm Thiển mà nói, Los Angeles là nơi mà cô hết sức quen thuộc
Nơi này là “chỗ tránh nạn” của cô
Cô từng tới đây để trốn mấy lời bịa đặt trong nước, an tâm dưỡng thai sinh con
Cố Thành Kiêu đã liên lạc với Thẩm Tự An, một mặt bảo Thẩm Tự An điều tra tư liệu của đám người Trác Việt, Trác Lực, Sa Tinh, Tư Khoa Giai và Tiến sĩ McCleary, mặt khác anh bảo Ninh Trí Viễn tra cứu thông tin liên quan đến loại độc rắn này.
Vừa xuống máy bay, Cố Thành Kiêu liền nhận được điện thoại của Thẩm Tự An: “Lão Đại, Sa Tinh và Tư Khoa Giai là sát thủ đứng nhất nhì trên bảng xếp hạng sát thủ chợ đen, đều là thành viên trong tổ chức của Lão Đoàn
Không điều tra được bất cứ tin tức gì liên quan đến đấu tranh trong nội bộ tổ chức, thậm chí không có tin tức Lão Đoàn qua đời, hẳn là bọn chúng đã cố ý em nhem những tin tức đấu tranh nội bộ giống như những tổ chức này
Còn vị Tiến sĩ y học kia thì để Ninh Trí Viễn báo cáo với anh đi.”
Ninh Trí Viễn: “Lão Đại, khi ở Mỹ, tôi có một đàn anh tên là McLeary Garcia, anh ta là một thiên tài y học, chuyên nghiên cứu vi khuẩn và virus
Tuy nhiên, hai năm trước anh ta đã lợi dụng chức vụ để làm thí nghiệm vi khuẩn lên bệnh nhân, cuối cùng làm bệnh nhân bất hạnh đó mất mạng, đã bị bắt vào tù
Mà theo điều tra của Đội trưởng Thẩm, hiện giờ McLeary Garcia vẫn đang bị giam trong tù, cho nên tôi không chắc có phải anh ta hay không.”
Cố Thành Kiêu nhíu mày, kiên định nói: “Không sai được, chắc hẳn là hắn
Nếu Trác Việt không nói láo, thì vũ khí sinh hóa mà nhóm nghiên cứu của Tiến sĩ McCleary đang nghiên cứu chính là vi khuẩn và virus.”
Thẩm Tự An: “Lão Đại, về vụ án mất liên lạc của nữ sinh Phó Bạch Tuyết, ba mẹ của Phó Bạch Tuyết đã đến Miami, bọn họ đã xin đại sứ quán nước ta giúp đỡ, tin rằng sau đó phía đại sứ quán sẽ thu thập thêm nhiều tin tức, tôi sẽ chú ý cặn kẽ.”
Cố Thành Kiêu: “Tốt, tập trung chú ý vào Trác Việt.”
Thẩm Tự An: “Hiểu rồi, ngoài ra còn một tin tốt.”
Cố Thành Kiêu: “Tin gì?”
Thẩm Tự An: “Vụ án chị dâu mất tích, tổ trọng án của Đội trưởng Thẩm đã xin bộ ngành viện trợ cho Đội đặc nhiệm Dã Lang
Lão Đại, các anh em sẽ không để một mình anh mạo hiểm đầu.”
Cố Thành Kiêu vừa cảm động lại vừa tức giận: “Hồ đồ, không cần bàn bạc với tôi chút nào sao?”