*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con đừng quên mục đích khi ba bảo con giám sát bọn họ, việc của con là giúp ba theo dõi xem bọn họ có lòng riêng hay không
Một khi phát hiện, con phải lập tức giải quyết, hiểu chưa?” Diệp Thủy Tiên gật đầu: “Con biết rồi.”
Yên lặng một lát, Trác Lực chợt hỏi: “Có thật là Trác Việt không liên lạc với con không?”
Trái tim Diệp Thủy Tiên rơi mất nửa nhịp, lẽ nào ông ta phát hiện ra rồi? Không thể nào, chắc hẳn ông ta chỉ đang dò xét cô.
Thủy Tiên ổn định cảm xúc, bình tĩnh đáp: “Không có, anh ta liên lạc với con làm gì? Muốn bị phóng phi tiêu, hay muốn ăn đận?” Trác Lực cười một tiếng, trong nụ cười ẩn chứa một chút xót xa
Ông ta đã thật lòng đối xử3với Trác Việt như con ruột của mình, cũng quên mất chuyện con trai ruột của mình đã qua đời
Ai ngờ đứa nhỏ ông ta nuôi dưỡng ba mươi năm lại là một con sói mắt trắng
“Con có thể liên lạc với nó một chút.” “Cái gì?” Thủy Tiên hết sức kinh ngạc: “Ba nuôi, ba có ý gì? Nói cụ thể hơn một chút đi.”
Trác Lực nhìn thẳng phía trước, ánh mắt đã trải qua muôn vàn thăng trầm của cuộc sống kia vô cùng chắc chắn: “Tư Khoa Giai sắp trở lại
Chờ nó về, chúng ta bắt đầu lên kế hoạch.”
“...” Diệp Thủy Tiên trừng to mắt nhìn cái gáy của Trác Lực
Trác Lực không quay đầu lại cũng có thể biết được phản ứng của cô ta: “Không cần kinh hãi như vậy, ba biết các con cũng1lớn lên bên nhau, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm
Nhưng nó đã giết thủ lĩnh của chúng ta, lại còn muốn chia rẽ gia đình chúng ta, cái ác vĩnh viễn không chiến thắng được chính nghĩa
Tư Khoa Giai sáng suốt nên kịp thời quay đầu lại
Sa Tinh đối xử thật lòng với Trác Việt, nhưng con xem kết cục của Sa Tinh đi, Trác Việt cũng sẽ không có kết cục tốt đâu.”
“Cho nên Thủy Tiên, con không thể làm việc theo cảm tính, nó đã không còn là Trác Việt cùng lớn lên bên con từ lâu rồi
Hiện giờ nó là kẻ phản bội tổ chức, mỗi một thành viên đều muốn giết nó để báo thù cho thủ lĩnh
Ba cho con cơ hội này, con nhất định phải nắm chặt lấy.”
“Mấy người anh em chúng ta,6người thì chết, người thì rút lui
Ba cũng già rồi, làm thêm mấy năm nữa cũng phải rút lui
Con và Tư Khoa Giai là hai đứa con ta xem trọng nhất, đặc biệt là con
Tư Khoa Giai lập công lớn, danh tiếng cũng lớn, nhưng không ai biết đến con
Nếu con không cố gắng biểu hiện một chút, ba cũng chẳng thể giúp được con.” Cuối cùng Diệp Thủy Tiên mở miệng nói: “Ba nuôi, con không nghĩ xa đến vậy
Con chỉ muốn làm tốt chuyện hiện tại.”
“Chuyện hiện tại phải làm cho tốt, nhưng tương lai cũng cần phải suy nghĩ kĩ
Chờ ba rút lui rồi, con và Tư Khoa Giai sẽ là người dẫn dắt tổ chức của chúng ta
Tư Khoa Giai khá liều lĩnh, còn con lại rất cẩn thận, đầu óc cũng thông minh, ba càng nghiêng4về con hơn
Nhưng con lại không biết tranh thủ cho mình, ba có nâng đỡ con cũng phí cổng
Giết Trác Việt là cơ hội tốt để lập công, tạo danh tiếng
Ba hi vọng con không xử trí theo cảm tính, hãy quý trọng cơ hội này.”
“Trác Việt không liên lạc với con, nhưng con có thể liên lạc với nó, tốt nhất là dụ nó ra, như vậy con mới có cơ hội giết nó
Đợi Tư Khoa Giai trở lại, e rằng công lao này sẽ thuộc về nó mất.” Diệp Thủy Tiên gật đầu, khẽ đáp lại: “Vâng.”
Tại bệnh viện, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển âm thầm theo dõi Jack đến khu vực người nhà ngồi chờ phẫu thuật
Dáng vẻ Jack trông rất thoải mái, anh ta ngồi bắt tréo chân, nhàn nhã cầm điện thoại di động xem3phim, chẳng hề có vẻ gì là đau lòng.
“Giậu đổ bìm leo, tên Jack này đúng là thực dụng.” Lâm Thiển nói thầm, có chút thương hại Tiến sĩ McCleary.
“Em ngồi ở đây, anh qua đó một lát.” Dứt lời, Cố Thành Kiêu sải bước vào bên trong
Người ở ngồi khu vực chờ không nhiều lắm, phần lớn đều mang khuôn mặt căng thẳng, người có vẻ nhẹ nhàng thoải mái như Jack rất ít
Cố Thành Kiêu rót một ly nước cầm trên tay, âm thầm bước tới sau lưng Jack, thừa dịp Jack đang mải mê xem thì anh giả vờ vô ý đụng trúng anh ta, khiến nước trong ly tạt vào áo blouse trắng của Jack
“Xin lỗi, xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi không nhìn đường nên không cẩn thận bị vấp!” Jack không nhịn được chửi vài câu, phất tay với anh: “Biển đi!”
Cố Thành Kiêu đã nhắm chuẩn để hất nước vào đúng túi áo blouse trắng
Jack nổi cáu, nhanh chóng lấy thẻ làm việc trong túi ra, phòng ngừa bị ướt
Cố Thành Kiêu xin lỗi rối rít, vội lấy thẻ làm việc trên tay anh ta, lau khô bằng khăn giấy: “Thật sự xin lỗi, tôi có thể giúp anh mang quần áo đi giặt.” Jack cau mày, giận dữ mắng: “Get out!” Anh ta quát một câu rồi nhanh tay lấy lại thể làm việc
Jack không cần lời xin lỗi của anh, anh ta hét lên bảo anh cút đi.
Cố Thành Kiêu không thể làm gì khác, đành phải xin lỗi rồi rời đi.
Lâm Thiên nhìn cảnh này từ xa, thật sự vô cùng thán phục Cố Thành Kiêu
Nếu như không phải cô có chuẩn bị nên cố ý nhìn chằm chằm tay anh thì làm sao cô biết anh sẽ gắn thiết bị định vị thu âm siêu nhỏ lên dây đeo thẻ làm việc của anh ta chứ.
Quần áo có thể thay, điện thoại có thể bỏ lại, nhưng khi vào phòng thí nghiệm, Jack nhất định phải mang theo thể làm việc.
Như vậy Cố Thành Kiêu có thể theo dõi tiến độ nghiên cứu điều chế thuốc giải.
Tuyệt!
Cố Thành Kiêu nhanh chóng trở lại, Lâm Thiển giơ ngón tay cái lên với anh
“Bị em thấy rồi à? Haiz, kỹ thuật của anh vẫn chưa đủ nhanh.” “Cũng được mà, thật ra em chẳng thấy gì, chỉ thấy tay anh ấn một cái lên sợi dây đeo, em đoán là anh dán thiết bị định vị” Cố Thành Kiêu cười một tiếng, dắt tay cô đi ra ngoài
“Này này này, chúng ta không đợi nữa à?” “Không đợi nữa, Tiến sĩ McCleary phẫu thuật có thành công hay không cũng chẳng có tác dụng gì với chúng ta
Thiết bị định vị đã gắn vào rồi, Thẩm Tự An sẽ nghe trộm.”
VÀ à, vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”
“Gặp Trác Việt.”
“Hả? Đi đâu gặp?”
“Bên ngoài.”
Trác Việt đã đợi tại vườn hoa nhỏ trong bệnh viện từ lâu
Nhìn thấy vợ chồng Cố Thành Kiêu, anh ta lập tức đứng dậy
Thật ra thì ngoại hình của Trác Việt rất được
Nếu như không vì kiếp nạn kia, hẳn anh ta cũng có thể giống như bao đứa trẻ bình thường khác, hạnh phúc lớn lên bên cạnh cha mẹ, có thể anh ta sẽ trở thành người trí thức, hoặc kiện tướng thể thao, hoặc cũng có thể là siêu sao.
Chỉ vì kiếp nạn do tổ chức Lão Đoàn mang đến mà tất cả có thể đều trở thành không thể
Lúc này ở Los Angeles đã là buổi trưa, ánh nắng rực rỡ ấm áp, gió thổi nhè nhẹ, còn ngửi được mùi hoa nhàn nhạt hòa lẫn trong không khí
Rất nhiều bệnh nhân có người nhà đi cùng đang phơi nắng bên ngoài, đây quả thực là ân huệ trời ban.