*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổng tài sản của dòng họ ông Oliver đứng đầu bảng xếp hạng tỉ phú châu Úc, đồng thời ông ấy cũng là thầy tốt bạn hiền của Lâm Húc
Khi Lâm Húc về nước phát triển, ông Oliver đã cho ông rất nhiều ý kiến và đề nghị
Một vị siêu tỉ phú thế này mà cũng trúng độc rắn.
Nói cách khác, Trác Lực đã hợp tác mật thiết với một số bác sĩ ở nhiều bệnh viện trên thế giới, nghĩ cách để cho những người có tiền trúng độc, vừa dùng cho thí nghiệm, vừa lấy tiền thuốc men với giá trên trời
Đối với những siêu tỉ phú này mà nói, tiền hoàn toàn không phải vấn đề, có thể trị hết bệnh mới là vấn đề.
Cố Thành Kiêu: “Đã có bao nhiêu ca tử vong vì loại độc này rồi?”
Ninh Trí Viễn: “Thống kê không trọn vẹn,3hiện tại chỉ mới biết mười lăm ca tử vong với tình trạng tương tự, hơn nữa người nào cũng là triệu phú, nhưng loại độc này quả hiếm thấy, bệnh viện cũng không thể chẩn đoán chính xác là bị trúng loại độc này.”
Cố Thành Kiêu: “Cậu cứ tiếp tục theo dõi, thuốc ức chế có lẽ hai ngày nữa sẽ đến, tôi gửi chuyển phát nhanh đấy.”
Ninh Trí Viễn: “Vâng, tôi sẽ lưu ý.”
Bến Cố Thành Kiêu không có tiến triển gì đáng kể, bên Trác Việt còn mờ mịt hơn
Bởi vì cảnh sát nơi đó không đủ chứng cứ để chứng minh việc Phó Bạch Tuyết mất tích có liên quan đến Trác Việt
Sau một thời gian cấm túc, cảnh sát miễn trừ giám sát, trả tự do cho anh ta.
Chuyện đầu tiên anh ta làm sau khi được trả tự do là đến bài tế2ông ngoại và mẹ, cùng với rất nhiều dân làng vô tội đã chết thảm kia.
Đêm giáng sinh là ngày giỗ của bọn họ, nhưng hôm đó anh ta không thể trở về bái tế
Sau khi trở về lại bị kéo vào vụ án Phó Bạch Tuyết mất tích, bị cấm túc và giám sát cho đến nay
Con đường quen thuộc này đã gánh chịu những ký ức tuổi thơ của anh ta, rất nhiều mảnh ký ức tươi đẹp anh ta đã không còn nhớ rõ lắm, ấn tượng sâu đậm nhất là cảnh tổ chức của Lão Đoàn điên cuồng giết chóc người dân trong thôn làng này, từng người vô tội chết thảm, các chất thành núi, máu chảy thành công
Mỗi lần nhớ tới là anh ta lại đau thấu tim gan.
Điện thoại “ting” một tiếng, anh ta cúi đầu xem, là Thủy Tiên gửi tin1nhắn đến
Thủy Tiên rất ít khi gửi tin nhắn cho anh ta, để không bị Trác Lực nghi ngờ, chỉ khi nào vô cùng nguy cấp cô mới gửi tin nhắn cho anh ta.
“Tư Khoa Giai trở về rồi, ban đầu em tưởng anh ta sẽ tụ họp với chúng em, không ngờ anh ta lại đến thẳng Miami, em nghĩ anh ta đi tìm anh đó, Anh phải cẩn thận.” Đọc hết tin nhắn, Trác Việt lập tức xóa ngay
Tư Khoa Giai tới ư? Tốt lắm, anh ta cũng đang muốn tìm hắn
Phía trước là một cây cầu đá cũ nát, đi qua cây cầu đó là sẽ vào phạm vi thôn trang
Vì trận thảm sát ba mươi năm trước quá bi thảm, nên rất nhiều người dân bản xứ sợ vào đây, thậm chí còn có người gọi nơi đây là “Khu vực khủng bố tràn ngập1oán khí”
Lâu ngày, nơi này dần bị bỏ hoang, nhưng kiến trúc của thôn trang vẫn giữ dáng vẻ của ba mươi năm trước.
Dưới cây cầu đá có một dòng suối nhỏ, Trác Việt đứng trên đầu cầu nhìn xuống, thấy dòng suối trong veo phát ra tiếng róc rách, anh ta nhớ con suối này, ký ức tươi đẹp của anh ta cũng chỉ có con suối này.
Năm đó, anh ta sáu tuổi, mẹ dẫn anh ta về quê thăm người thân, ông ngoại dẫn theo dân làng ra đón bọn họ bên dòng suối, vừa hát vừa nhảy múa tập thể, vô cùng náo nhiệt.
Đối diện dòng suối nhỏ chính là cánh đồng rộng mênh mông bát ngát, trồng các cây nông nghiệp xanh mơn mởn, đó là hoa màu mà dân làng phụ thuộc vào để sinh sống.
Ông ngoại đứng ở giữa cầu đá, khom người1bị anh ta lúc nhỏ, thân mật nói: “Nhóc con, cháu lại cao lên không ít, cũng nặng hơn không ít.”
Đó là một đoạn trong ký ức của Trác Việt, ký ức về ông ngoại là ký ức tươi đẹp ít ỏi của anh ta.
Bây giờ, anh ta đứng ở đầu cầu, trời vẫn xanh như thế, dòng suối nhỏ vẫn vui mừng chảy xuôi, thế nhưng ông ngoại đã không còn ở đây từ lâu, cánh đồng đối diện cũng đã hoang phế, cỏ dại mọc đầy, cảnh còn người mất.
Sau biến cố đó, anh ta phát sốt mấy ngày liền, sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ, không còn nhớ rõ mình là ai.
Cũng nhờ chứng mất trí nhớ đó mà anh ta mới có thể sống như một đứa trẻ bình thường, mới có thể khiến anh ta trưởng thành thật tốt
Bây giờ nhớ lại, có lẽ là ông trời chiếu cố, tạm thời che khuất trí nhớ của anh ta.
Năm mười sáu tuổi, ông trời trả lại ký ức cho anh ta
Cũng chính từ đó, anh ta bắt đầu căm hận mọi thứ xung quanh, hận Trác Lực, lại càng hận Lão Đoàn, là bọn chúng đã hủy hoại toàn bộ thôn trạng, anh ta vĩnh viễn sẽ không quên con số 233 này
Hai trăm ba mươi ba dân làng vô tội, tất cả đều chết dưới họng súng của bọn chúng.
Càng đi vào trong, tâm trạng của Trác Việt càng nặng nề, gió rít qua tai, cỏ dại còn cao hơn người, bị gió thổi ngã sang bên, cọ vào nhau phát ra tiếng xào xạc, âm thanh đó nghe như một người đang khóc, lại như cả đám người đang kêu rên
Lúc này, trong bụi cỏ bỗng phát ra một âm thanh hơi khác, khác biệt rõ ràng với tiếng xào xạc
Trác Việt nhạy cảm, lập tức ngừng bước, quay đầu lại nhìn.
Anh ta dừng lại thì tiếng động kia cũng mất, anh ta tiếp tục đi về phía trước mấy bước thì tiếng động kia lại có
“Ra đi, Tư Khoa Giai!” Anh ta hướng về phía bụi cỏ rậm rạp hổ to, “Tao biết là mày đã đến, không phải mày rất muốn giết tao sao? Ra đi!” Nói xong, trong bụi cỏ hỗn loạn, một đám cỏ dại đổ rạp bởi bị người giẫm đạp, Tư Khoa Giai vác súng bắn tỉa, đắc ý bước ra
Hắn ta vừa mới thuận lợi hoàn thành xong một nhiệm vụ ám sát, lòng tự tin dâng cao, tỏ vẻ như tình thế bắt buộc
Trác Việt: “Tư Khoa Giai, Sa Tinh sắp không xong rồi.”
Vẻ mặt của Tư Khoa Giai khựng lại thấy rõ, rõ ràng đã bớt phách lối
Dù sao cũng là anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ, dù hắn máu lạnh đến đâu cũng sẽ xúc động
“Đương nhiên tao biết mày không quan tâm
Lúc xuống tay với bọn tao, mày không hề có chút nào không đành lòng
Bấy nhớ lại nhớ đến tình anh em là thế nào?” Trác Việt nhìn thấy trên mặt Tư Khoa Giai có thêm một vết sẹo dài khoảng 5cm, “Là bị dao rạch sao? Xem ra mày lụt nghề rồi nhỉ, thể mà lại bị người ta rạch mặt.”
Cuối cùng Tư Khoa Giai cũng không còn im lặng nữa, mở miệng nói: “Tao không lụt nghề, mày thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?”