*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quan trọng là cô gái trước mặt anh ta đang nói tiếng Trung
“Cô là Phó Bạch Tuyết?” Anh ta nói ra nghi ngờ trong lòng, cho dù cô gái trẻ trung xinh đẹp và cô gái như ăn mày trước mặt giống như hai người khác nhau.
Đầu tiên, cô gái sửng sốt, sau đó gật đầu cười tươi: “Phải, tôi là Phó Bạch Tuyết.” Cô hết sức kích động và mừng rỡ, bắt tay anh ta hỏi liến thoắng: “Anh tới cứu tôi sao? Anh là cảnh sát à? Anh là đồng hương của tôi hả?”
“..
Đau!”
Phó Bạch Tuyết vội vàng buông tay anh ta ra: “Ấy ấy, thật xin lỗi, tôi phấn khích quá
Anh biết không, tôi đã mắc kẹt ở trong này nửa tháng rồi
Anh xem, đá dùng để đánh dấu thời gian đã nhiều thế này rồi, mỗi ngày tôi đều mong3các anh tới cứu tôi.” Trác Việt hơi ngượng ngùng, anh ta muốn nhìn vào đôi mắt tỏa sáng lúc nói chuyện của cô, nhưng lại xấu hổ: “Tôi không phải cảnh sát
Tôi..
là người nước X...” “Người nước X? Thế sao anh nói tiếng Trung tốt vậy?”
“Um.”
“Um?”
“Biết nói thôi.”
“À, vậy hẳn anh là người có năng khiếu ngoại ngữ
Tôi thật sự không nghe ra anh là người ngoại quốc dấy.”
“Cảm ơn.”
Phó Bạch Tuyết cười khanh khách nhìn anh ta
Có lẽ do cô đã bị nhốt quá lâu, cuối cùng cũng gặp được một người, cho nên cô không còn sợ hãi và cô đơn như trước nữa
Thật ra lúc anh ta hôn mê, cô đã cẩn thận quan sát anh ta
Anh ta rất cao, bất luận là thân hình hay tay chân đều rất dài
Tỉ lệ cơ thể không thua gì siêu mẫu nam
Ngũ2quan anh ta cân đối, lúc nhắm mắt, thoạt nhìn giống như mắt một mí.
Phó Bạch Tuyết nhìn gần hơn
À, hóa ra mắt anh ta là mí lót, nhìn giống như mắt một mí
Cô đoán đúng một nửa.
Đang lúc cô đắc ý vì suy đoán của mình, Trác Việt xấu hổ đến nỗi mang tai đều nóng lên
Trước giờ chưa có cô gái nào nhìn anh ta như vậy, giống như anh ta là một pho tượng được người ta thăm viếng củng bái
“Khụ khụ! Sao cô lại ở đây?” Trác Việt đổi chủ đề, hỏi.
“À, tôi bị người ta bắt cóc, cũng chẳng biết bọn họ là ai
Tôi thừa dịp họ không chú ý nên trốn thoát, Đám cỏ dại kia mọc quá cao, còn cao hơn chiều cao của tôi nữa
Tôi cứ chạy mãi, bỗng nhiên lòng bàn chân bị hẫng nên1rơi từ trên kia xuống, làm tôi sợ gần chết, giống như nhảy Bungee vậy, may mà bên dưới là đầm nước, cũng là hủ hồn.”
“Sau đó không có ai đuổi theo nữa, nhưng tôi cũng chẳng thể đi lên, nhìn thấy bầu trời bên ngoài sáng rồi lại tối nên tôi mới lấy mấy viên đá nhỏ để đánh dấu thời gian, chứ nếu không còn chẳng biết ngày tháng là gì
Bình thường tôi hái rau quả dại để ăn lót dạ, hôm nay vốn dĩ định xuống nước bắt cá, không ngờ anh lại bất thình lình rơi xuống đây
Anh chảy nhiều máu quá, tôi cứ lo anh sẽ chết.” “Vừa rồi tôi nghĩ nếu anh chết, vậy chẳng lẽ tôi phải sống cùng với thi thể tại đây sao, đúng là dọa tôi hết hồn! May mà anh tỉnh lại
À đúng1rồi, anh tên gì?”
“Trác Việt.”
“Trác Việt? Có nghĩa là đạt được thành tích vượt trội?”
Tên anh hay thật.”
Trác Việt lắc đầu: “Tôi ghét tên mình.”
“Tại sao vậy?” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phó Bạch Tuyết, Trác Việt cảm nhận được trái tim mình đang đập thật nhanh, thình thịch thình thịch.
“Tại sao anh ghét tên mình? Tên là do ba mẹ anh đặt á? Trác Việt, vừa nghe cái tên này là biết ba mẹ anh kỳ vọng rất lớn vào anh đấy.”
Trác Việt thích nhìn cô, nhưng không thích trả lời câu hỏi của cô
Anh ta ngồi bên cạnh đống lửa, cảm thấy tay chân bắt đầu ấm dần, quần áo ẩm ướt rỉ nước trên người cũng sắp được hong khô rồi
Anh ta lại đổi đề tài, vừa cởi nút áo vừa nói: “Vết thương của tôi nằm trên vai trái,1do trúng đạn.” Anh ta nói rất nhẹ nhàng, giống như phát súng này chẳng quan trọng, chỉ cần lấy đầu đạn ra sẽ không sao hết
“Trên vai sao?” Quả nhiên lực chú ý của Phó Bạch Tuyết bị dời đi, cô lập tức vòng ra phía sau lưng anh ta, mở cổ áo ra nhìn: “Ôi trời, một cái lỗ lớn như vậy sao, thịt cũng bị nát bét luôn rồi!”
Trác Việt: “P” Đây là từ miêu tả cảm giác đau đớn nặng nề kiểu gì thế? “Hỏa ra là ở đây
Tôi đã nhìn thử trên lưng anh, nhưng không thấy được vết thương.” Hơn nữa, tôi cũng không tiện cởi quần áo của anh thể nên chỉ vẻn ra xem thử thôi
Cô thầm nói trong lòng
“Đầu đạn còn ở bên trong à?” Lúc cô hỏi, bước chân dịch chuyển ra xa
Vết thương của anh ta trẩy da sát thịt, có thể vì ngâm nước nên phần thịt chỗ vết thương hơi trắng bệch
Cô nhìn mà da đầu tê rần
“Hình như bị viêm rồi, thật xin lỗi, lẽ ra tôi nên cố gắng kéo anh lên chỗ khô ráo hơn một chút.”
Trác Việt cười, an ủi cô: “Không cần xin lỗi, nếu không phải cố cứu tôi thì tôi đã chết đuối rồi
Đây chỉ là chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, có điểu, cô phải mau giúp tôi một tay.”
“Ha?”
“Tôi không nhìn thấy sau lưng, cho nên...”
Không đợi Trác Việt dứt lời, Phó Bạch Tuyết đã khoát tay, lắc đầu lia lịa, dứt khoát từ chối: “Không không không không, tôi sẽ không lấy đạn bằng tay không đâu! Chỗ này không có nhíp, không có thuốc khử trùng, không có bông vải tiệt trùng, cũng không có kim phẫu thuật, lại càng chẳng có thuốc tế: Tôi..
Tôi không lấy ra được!” Trác Việt: “Cô học y?”
Phó Bạch Tuyết: “Đúng vậy, nhưng tôi vẫn còn là sinh viên, không phải bác sĩ.”
Trác Việt: “Nơi này chẳng có gì hết, không cần chú trọng nhiều vậy
Tự tôi có thể lấy ra được, phiền cô giúp tôi lấy nước sạch qua đây, tôi muốn rửa tay sạch sẽ.” Đây chắc chắn là chuyện đổi mới nhận thức của cô
Phó Bạch Tuyết mở to mắt, vội vàng từ chối: “Rửa sạch cũng không được, không thể làm như vậy
Anh không gây mê mà lấy đạn ra đã là không được rồi, anh còn định tự lấy ra sao? Vậy đau lắm đấy.” Ánh mắt Trác Việt rất kiên định: “Không sao, cô cứ làm theo lời tôi nói là được, nhất định phải lấy viên đạn này ra ngay, không lấy ra mới nguy hiểm” Phó Bạch Tuyết: “Chuyện này...”
Trác Việt gật đầu một cái: “Nhanh lên, cảm ơn cô.”
Phỏ Bạch Tuyết là một sinh viên y khoa, cho nên biết nguy hiểm của việc bị nhiễm trùng
Ở trong môi trường tồi tệ và ẩm ướt này, hơn nữa vết thương của anh đã sưng viêm, tỉ lệ bị nhiễm trùng rất cao
Đây không phải là phim truyền hình, không có hào quang của nhân vật chính, người bình thường mà làm như vậy chẳng khác nào lấy mạng ra đùa
Nhưng nghĩ lại, bọn họ bị kẹt trong này, kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất không hay
Nếu không lấy đạn ra, sớm muộn gì cũng sẽ nhiễm trùng.
Một lát sau, Phó Bạch Tuyết lấy nước sạch tới, do không có đồ đựng nên cô lấy tạm một chiếc lá chế thành cái thìa
“Nước quá ít, trước tiên anh cứ rửa trước đã, tôi đi lấy tiếp, phải rửa nhiều lần mới được.” “Không cần, bằng này nước là đủ rồi.”
Dứt lời, Trác Việt nhúng tay phải vào trong cái thìa bằng lá, chà xát ngón trỏ và ngón cái vào nhau
“Vậy không được, anh rửa lần nữa đi.”
Phó Bạch Tuyết vừa mới xoay người, Trác Việt đã lần mò đến chỗ vết thương, ngón cái và ngón trỏ trần trụi ấn mạnh vào chỗ bị sưng lên.
“Á!” Anh ta cắn răng chịu đựng, trán đổ mồ hôi to như hạt đậu.