*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, như đang ở ngay bên tai vậy, đột nhiên: “Trác Việt!”
Trác Việt?
Trác Việt bất thình lình quay đầu lại, thở hắt ra, “Thì ra là em…”
Những người khác im lặng, thở phào.
“Làm quen chút nhé, đây là Diệp Thủy Tiên, cô ấy là người được tôi phái đến bên cạnh Tiến sĩ McCleary mà tôi đã nói với anh, cũng là người đã đưa thuốc ức chế cho tôi.” Trác Việt giới thiệu Diệp Thủy Tiên với mọi người, sau đó lại dùng tiếng nước X giới thiệu mọi người với Diệp Thủy Tiên, “Bọn họ đều là trợ thủ của anh.”
Diệp Thủy Tiên mặc đồ da màu đen, dưới chân mang giày boot ống cao cũng màu3đen, tư thế hiên ngang, ngoại hình vô cùng ngầu, còn ngầu hơn cả đàn ông.
Có lẽ để tiện đi lại nên cô đeo một cái khẩu trang màu đen, thật sự không dễ bị phát hiện trong ngõ nhỏ tối om này.
Lúc này, cô đã tháo khẩu trang ra, “Đám người ông Trác đã đến hố tự nhiên, bây giờ trong nhà không có ai cả.”
Trác Việt: “Có phải Tư Khoa Giai phát hiện ra gì đó ở hố tự nhiên không?”
Diệp Thủy Tiên: “Em cũng không biết, còn anh thì sao? Anh không sao chứ? Em còn tưởng anh đã chết thật rồi, gặp được anh thật tốt quá!”
Trác Việt: “Anh không sao, chỉ bị vài vết thương nhỏ thôi, là bọn họ2đã cứu anh.”
Diệp Thủy Tiên nhìn anh ta từ trên xuống dưới, định tìm kiếm vết thương trên người anh ta, “Tư Khoa Giai nói anh bị trúng đạn, anh đừng gạt em, rốt cuộc anh bị thương chỗ nào?”
Trác Việt chỉ vào vai mình, “Đã không sao rồi, Thủy Tiên, Tiến sĩ Phó Gia Tiên có ở đây không?”
Diệp Thủy Tiên gật đầu, “Có, sau khi Tiến sĩ McCleary xảy ra chuyện thì ông Trác vẫn luôn ép buộc Tiến sĩ Phó, bắt cóc Phó Bạch Tuyết là để ép Tiến sĩ Phó đi vào khuôn khổ. Các thiết bị của trung tâm nghiên cứu khoa học đều ở đây, ban đầu Tiến sĩ Phó đã thỏa hiệp, nhưng vừa nghe nói Phó Bạch1Tuyết đã trốn thoát thì ông ấy lại đình công.”
Trác Việt: “Ông ấy ở đâu?”
Diệp Thủy Tiên: “Bây giờ ông ấy đang bị giam bên trong, chìa khóa ở trên người ông Trác.”
Trác Việt: “Dẫn bọn anh đi xem thử đi.”
Diệp Thủy Tiên do dự nhìn ba người sau lưng Trác Việt. Trác Việt vỗ ngực đảm bảo: “Người anh mời tới, không cần nghi ngờ, đi thôi.”
Thế là Diệp Thủy Tiên dẫn bọn họ vào thẳng nhà tổ.
Ấn tượng của Trác Việt đối với nơi này chỉ còn tồn tại trong trí nhớ khi còn nhỏ, dáng vẻ của nơi này đã không còn như trong ấn tượng của anh ta.
Mấy người Cố Thành Kiêu cũng đi vào theo, bên trong khá giống với1kiến trúc của đất nước bọn họ, mang theo màu sắc cổ kính, có thể thấy được hình chạm khắc ở khắp nơi, chỗ nào cũng mang theo dấu vết năm tháng. Mỗi một bức điêu khắc đều như kể một chuyện cũ đã qua. Chỉ là, lá cờ in hình con dao quân dụng ở chính đường rõ ràng không hợp với nơi này, lá cờ ấy đã xâm chiếm nơi này một cách tàn nhẫn và hung bạo.
Trác Việt sải bước đi đến, trực tiếp nhổ lá cờ lên, vứt xuống đất đạp mạnh mấy lần.
Diệp Thủy Tiên lại nói: “Sau khi Tư Khoa Giai trở về từ hố tự nhiên, ông Trác đã rất vui mừng, lớn tiếng nói: “Cuối cùng chúng1ta cũng có thể lấy danh nghĩa tổ chức của Lão Đoàn để về nước X rồi’, em chẳng hiểu gì cả. Sau này ông ta chia người thành hai đội, một đội đi đào mộ ở cổng thôn, một đội xuống hố với ông ta.”
Trác Việt: “Bọn chúng xuống đó từ bao giờ?”
Diệp Thủy Tiên: “Sáng sớm đã đi rồi, đến giờ vẫn chưa về.”
Dứt lời, Diệp Thủy Tiên đã dẫn bọn họ đến căn phòng đang giam giữ Tiến sĩ Phó.
Phạm Dương Mộc quan sát ổ khóa, “Lão Đại, đây là loại khóa mật mã bấm số tân tiến nhất hiện nay.”
Anh lại kiểm tra cửa và khung cửa, “Kết cấu gỗ này được phết, phá đi một chỗ e rằng sẽ sập toàn bộ.”
Mật mã ba chữ số, nếu có mật mã thì cũng không khó mở, nhưng nếu bấm thử từng số thì quá phí thời gian.
Cố Thành Kiêu bình tĩnh quan sát nóc nhà, “Hay là, chúng ta lên nóc nhà thử xem sao?”
Đang nói thì đèn bên ngoài đột nhiên sáng lên, tiếng bước chân lộn xộn từ xa đến gần, một toán người trùng trùng điệp điệp trở về.
Mọi người giật mình, nhất là Diệp Thủy Tiên, “Nguy rồi, bọn họ về rồi, các anh… mau trốn đi… đến phòng tôi, nhanh!”
Chỉ chốc lát sau, hai tên thuộc hạ của Trác Lực chầm chậm đỡ ông ta đi vào, dù sao ông ta cũng đã có tuổi, không thể tràn trề sức lực như người trẻ, vậy nên hơi lả đi.
“Thủy Tiên, Thủy Tiên!” Tư Khoa Giai xông lên đầu tiên, “Thủy Tiên, ông Trác bị ngã bất tỉnh, em mau tới xem thử đi!”
Diệp Thủy Tiên vội vàng ra khỏi phòng, trong tay xách theo một hộp y tế, “Sao vậy?”
“Có lẽ là do quá mệt.”
Trác Lực được đỡ ngồi xuống, Diệp Thủy Tiên kiểm tra cho ông ta, rồi nói: “Không sao đâu, nghỉ ngơi một lát là ổn. Ba nuôi, sao ba đi với bọn họ lâu vậy? Sức khỏe của ba không chịu nổi đâu.”
Mặc dù mệt nhưng tinh thần của Trác Lực vẫn rất tốt, nói chuyện vẫn đầy khí thế, “Đừng nói những lời nhảm nhí này nữa, Phó Gia Tiên có tiến triển gì chưa?”
Diệp Thủy Tiên khó xử lắc đầu.
“Hay là ông ta không muốn nghiên cứu?”
“Vâng.”
“Vậy còn con? Còn thiếu bước cuối cùng nữa thôi, con cũng không có tiến triển gì sao?”
Diệp Thủy Tiên cúi đầu.
“Haizz, con y như thằng Jack vậy, đều là đồ vô dụng.”
Jack - trợ lý của Tiến sĩ McCleary, sau khi Tiến sĩ McCleary bị tuyên bố trở thành người thực vật, cậu ta đã tự tiến cử mình với Trác Lực để trở thành người phụ trách, nhưng cậu ta vốn dĩ không có năng lực, hơn nữa còn lén lấy trộm thuốc ức chế để bán cho chợ đen với giá cao. Sau khi bị Trác Lực phát hiện, cậu ta đã bị ông ta bắn nát đầu.
Trác Lực suy nghĩ một lát rồi nói: “Kết thúc dự án này vậy, con xử lý người bên trong đi, đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.”
Diệp Thủy Tiên cực kỳ kinh ngạc. Dự án này đã hao tốn mấy trăm triệu, nói dừng là dừng không giống phong cách của Trác Lực. Quan trọng nhất là, kết thúc dự án thì vĩnh viễn sẽ không có thuốc giải, vậy những người bị trúng độc kia phải làm sao đây? Để bọn họ chờ chết sao? Sa Tinh đã không thể đợi thêm được nữa.
“Ba nuôi, chuyện này… có thể cho con thêm chút thời gian không? Con cảm thấy con có thể…”
Trác Lực giơ tay ngắt lời cô, “Không cần, mục đích nghiên cứu dự án này là để kiếm tiền, chỉ cần ba lấy được kho báu này thì chúng ta sẽ có đủ tiền để xây lại gia viên. Thủy Tiên, chẳng lẽ con không muốn về nhà?”
“Con… muốn…”
“Muốn thì tốt.”
“Ba nuôi, kho báu mà ba nói là gì vậy? Nó ở dưới hố tự nhiên sao? Đó là thứ gì?” Diệp Thủy Tiên tò mò hỏi, rồi nhìn về phía Tư Khoa Giai với ánh mắt nghi ngờ.
Tư Khoa Giai cau mày, yên lặng lắc đầu. Chẳng có gì cả.
Trác Lực cười nhẹ, dạy dỗ, “Tư Khoa Giai, cậu không biết mà lắc đầu cái gì? Tóm lại là thứ này sắp lộ diện rồi, nó là của tôi. Ngày mai... ngày mai tìm tiếp.”