Còn Trác Việt thật ra là cái tên của đ2ứa con trai đã chết của Trác Lực
Anh5 ta không hề do dự vứt bỏ cái tên Trác Việt4 này, một lần nữa dùng tên “Hà Cảnh Hành”
Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được, nói ra tên của mình là một chuyện hết sức kiêu ngạo
Đây là cái tên không dính dáng gì với Trác Lực, đây mới là tên thật sự của anh ta
Hà Viễn trịnh trọng nói lại chuyện này: “Lần này nhận lại Cảnh Hành, tôi thật sự rất bất ngờ
Tôi ấy à, phải về nước một chuyến vì chuyện có liên quan tới người nhà, sau đó sẽ sang Anh xử lý công việc, còn Cảnh Hành sẽ ở lại đây cùng bạn bè của nó
Cho nên lại phiến mọi người giúp tôi chăm sóc đứa con trai này.” Lâm Thiển thoải mái đồng ý: “Không thành vấn đề, chú yên tâm đi.”
Cổ Thành Kiểu cố ý nhìn Lâm Thiển, chú? Sao gọi thân thuộc thế hả? Lâm Thiển lại nói: “Chú, chủ nghiêm túc suy nghĩ việc về nước phát triển nhé, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể gặp lại ở thành phố B đẩy?” “Ừ, nhân cơ hội về nước lần này, chú sẽ xem xét hoàn cảnh trong nước
Thật sự không giấu gì cháu, nhà chú đã có người về nước phát triển rồi.” Hà Viễn cũng rất thích Lâm Thiển, cảm thấy cô bé này khác những cô gái khác, rất thẳng thắn, rất giỏi giao tiếp, mà nói năng cũng rất đúng trọng điểm
Ông tung hoàng trong thương trường mấy chục năm, duyệt người vô số, về cơ bản thì chỉ cần đối phương lên tiếng là ông đã có thể đoán được một hai phần ý đối phương rồi
Đầu óc của cô bé Lâm Thiển này rất linh hoạt, thông minh, nhiệt tình, trường nghĩa, hơn nữa cô bé có được sự chân thành vô cùng đáng quý trong xã hội phù phiếm này, là người bạn rất đáng kết giao
“Không nhất định phải ở thành phố B, chỉ cần chúng ta có lòng thì ở đâu cũng có thể gặp mặt.” Hà Viễn lại nói
“Đúng thế, chú nói rất đúng” “Chú sẽ suy nghĩ kĩ đề nghị của cháu, nói thật lòng thì những năm nay ở Anh càng ngày càng khó làm ăn.” Lâm Thiển thuận miệng hỏi: “Chú làm ngành gì thế?” “Mua bán châu báu, bắt đầu từ đời ông nội chú rồi.” “Là châu báu hả, mẹ cháu cũng kinh doanh châu báu
Bà có nhãn hiệu riêng của mình, có lẽ chú cũng nghe nói đến châu báu XIN.” Mắt Hà Viễn sáng lên, nhưng ông hoàn toàn không nghĩ đến hướng khác, em gái ông chưa từng nhắc qua, ông chỉ thấy nghi ngờ: “Châu báu XIN là nhãn hiệu của mẹ cháu? Có phải mẹ cháu hợp tác với bạn không?” “Đúng thế, họ hùn vốn, chú cũng biết?” “Châu báu XIN là đàn anh trong ngành này của bọn chú thì sao chú lại không biết chứ? Có điều nói ra cũng thấy thẹn, gia tộc nhà chú kinh doanh ba đời, gần một trăm năm, độ nổi tiếng còn không bằng châu báu XIN mới có hai mươi năm ngắn ngủi này.” Lương Thiên Kiều ở bên cạnh an ủi: “Ông Hà, chúng ta đi theo tuyến bộ sưu tập hàng cao cấp, còn châu báu XIN là theo tuyến đại chúng, không thể đánh đồng được.” Lương Thiên Kiều nâng ly rượu, cung kính đứng lên, long trọng đến trước mặt Cố Thành Kiêu, “Thủ trưởng Cổ, tôi thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh giúp đỡ, tôi thật sự không biết xử lý quan hệ với Tào Tuệ Hân thế nào.”
“Chú nói quá lời rồi, tôi cũng chỉ là không muốn Tào Tuệ Hân tiếp tục quấy rầy vợ và mẹ tôi thôi
Nói thật thì, nhà chúng tôi chưa từng gặp phải loại người mặt dày vô sỉ như thế này
Nếu sau này chú Tào có khó khăn gì, chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ, nhưng còn bà ta thì tránh càng xa.” Đây là lần đầu tiên Cố Thành Kiều bình luận sau lưng người khác
Tào Tuệ Hân dựa vào giao tình giữa Tào Sổ và nhà họ Cố, châm ngòi ly gián, xúi giục thị phi, không biết thỏa mãn, được voi đòi tiền, còn cố ý gây thương tích cho người khác, anh thật sự không thể nhịn được nữa
Tục ngữ nói, không đầu với tiểu nhân, Tào Tuệ Hân giống một khối u ác tính, thi thoảng xuất hiện làm anh thấy chán ghét, anh thật sự chịu đủ rồi
“Mấy lần mà tôi biết được, bà ta đều đang khiêu khích giới hạn của tôi, còn những lúc tôi không biết thì bà ta thường tìm mẹ tôi, cố ý gây xích mích quan hệ giữa mẹ và vợ tôi, bôi nhọ vợ tôi trước mặt mẹ tôi, thậm chí còn cố ý làm vợ tôi bị thương trong khi vợ tôi chưa làm gì sai, loại người này phẩm chất có vấn đề.” Lâm Thiển lấy khuỷu tay đẩy Cố Thành Kiều, lúng túng cười với Lương Thiên Kiều, sau đó nói thầm với Cổ Thành Kiểu rằng: “Anh đừng có nói nặng như thế..
Ha ha ha ha, bình thường anh ấy không thế này đâu, do cánh tay cháu bị thương nên anh ấy mới tức giận thế.” Lương Thiên Kiều biết Lâm Thiển để ý đến cảm xúc của ông nên mới giải thích giúp Cổ Thành Kiều
Thật ra vốn cũng không cần có giải thích, ông còn hiểu rõ Tào Tuệ Hân hơn, mà ông cũng ghét bà ta hơn bọn họ, “Cô Cố, thủ trưởng Cố nói đúng đó
Loại phụ nữ này nhân phẩm có vấn đề, quá ích kỷ, lại rất tự cho mình là đúng, giống như tất cả mọi người trên toàn thế giới phải chuyển động quanh bà ta, hễ chuyện nào không vừa ý là bà ta bắt đầu lên cơn
Hơn hai mươi năm nay, bà ta gây cho tôi rất nhiều rất nhiều oan ức
Một người đàn ông như tôi cũng không thể đi nói với người khác khắp nơi giống như thím Tường Lâm* được, chỉ đành ngậm bồ hòn thôi.” (*) Thím Tường Lâm: nhân vật trong tiểu thuyết “Lễ cầu phúc” của Lỗ Tấn
Năm đó, Tào Tuệ Hân ngoại tình, kiên trì muốn ly hôn, Lương Thiên Kiều cũng đồng ý, ông nghĩ đến hoàn cảnh của mình nên tự nguyện ra đi với hai bàn tay trắng
Sau đó người tình của Tào Tuệ Hân bỏ rơi bà ta, bà ta lại quay về quấn lấy Lương Thiên Kiều
Lương Thiên Kiều mới đầu còn tranh cãi vài câu với bà ta, nhưng sau đó dứt khoát từ bỏ, xuất ngoại chạy đến nơi xa xôi
Ngoài việc của con gái ra thì đại khái ông không đoái hoài đến những chuyện khác
“Tôi không chọc nổi bà ta, chỉ đành trốn xa xa thôi
Bây giờ thì tốt rồi, chứng nhận ly hôn đã tới tay
Bà ta sống hay chết cũng không liên quan tới tôi
Đương nhiên tôi vẫn chúc sau này bà ta vẫn hạnh phúc không phải buồn phiền gì.” Đây là lời thật lòng của Lương Thiên Kiều, chỉ cần Tào Tuệ Hân hạnh phúc không phải buồn phiền gì thì bà ta mới không quấn lấy ông nữa
Hà Viễn vỗ vai ông bạn, khích lệ: “Lão Lương, ông xử lý chuyện này rất dứt khoát, hay lắm, sớm nên làm như thế rồi
Sau này đưa con gái về bên mình, dù sao cũng là con của mình
Nó vẫn còn trẻ, nếu đi theo người mẹ như thế thì đời này của nó bị hủy hoại hoàn toàn rồi.” Lương Thiên Kiều gật đầu: “Cảm ơn ông ủng hộ.” Đến lúc này Cố Thành Kiêu hình như đã nhớ ra anh nhìn thấy tư liệu về Hà Viễn lúc anh điều tra vụ án nào đó, chẳng qua còn chưa xác nhận thôi
Tiếc rằng chủ đề vừa rồi đã qua đi, anh cũng không thể cố ý nhắc tới ở trước mặt nhiều người thế này, lỡ như không đúng thì sao? Cố Thành Kiểu cẩn thận không nhắc tới Hà Hâm, chỉ bất giác nghiêng đầu, dịu dàng thắm thiết nhìn Lâm Thiển
Lâm Thiển lập tức cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người bên cạnh nhìn qua, cô ăn ý quay đầu sang, chạm vào ánh mắt của Cố Thành Kiều,
Cổ Thành Kiểu chỉ cười khẽ, dáng vẻ đứng đắn và thờ ơ như trước, nhưng ở dưới bàn thì anh lại nắm chặt đầu gối Lâm Thiển, còn lấy ngón trỏ gõ gõ vào đó
t?” Lâm Thiển đưa mắt hỏi anh sao thế
Mà Cố Thành Kiểu chỉ cười, ánh mắt thâm tình lại chứa sự dịu dàng của cha hiền
Lâm Thiển bối rối, tại sao lại lộ ra ánh mắt và nụ cười kiểu đó, cô không phải là Nam Nam
Cố Thành Kiêu gắp thức ăn cho cô, “Không phải em thích ăn tôm hùm đất nhất à, ăn nhiều đi..
Ngoan nào, không có gì, ăn đi!” Lâm Thiển lầm bầm: “Kỳ kỳ quái quái thế này, làm gì thế?” “Suyt, về sẽ nói với em.” “...” Quả nhiên có việc.