Nếu anh ta chỉ là Trác Việt thì chắc chắn không do dự mà gánh vác cùng các anh em cùng 3chịu khó, chịu khổ
Đó là trách nhiệm của anh ta, không phải là một sự lựa chọn.2
Nhưng bây giờ anh ta là Hà Cảnh Hành
Anh ta thích làm Hà Cảnh Hành hơ5n, có cha, có thân phận, còn có gia đình, anh ta không cần đến cuộc sống lang bạt khắp4 nơi, lại càng không phải ngày nào cũng sống trên đầu mũi dao suy tính âm mưu đấu đá n0ữa
Anh ta có thể lựa chọn
Anh ta lựa chọn buông bỏ thân phận Trác Việt đáng ghê tởm để trở về làm Hà Cảnh Hành
Anh ta đã hỏi ý kiến những anh em trên du thuyền này
Mọi người đều hi vọng được quay về nước X
Bây giờ chính phủ đã tuyên bố tổ chức Lão Đoàn bị tan rã, nói khác đi, giữa bọn họ và Lão Đoàn không còn liên quan gì nữa
Bọn họ được tự do, chờ khi về cố hương thì có thể sống cuộc đời của một người bình thường.
Anh ta tôn trọng ý kiến của mọi người, cũng muốn quay lại nơi thuộc về mình
Lần này chia tay, có lẽ cuộc đời này không còn duyên gặp lại nhau nữa
Cố Thành Kiêu đặt nồi lẩu lên bàn, thấy anh ta đứng đó một mình u buồn đau thương, liền lặng lẽ bước đến
“Không nỡ sao?” “Ừ, ít nhiều vẫn còn lưu luyến.” “Bình thường thôi.” “Hôm nay tôi ra sân bay tiễn họ lên máy bay, họ rất phấn khởi, cuối cùng cũng đã được về nhà rồi.” “Tất cả các anh em đi hết chưa?” “Đi rồi, du thuyền cũng đã giao cho công ty ủy thác quản lý, ngày mai sẽ chính thức bàn giao.” “Mấy hôm nữa anh còn phải làm rất nhiều chuyện, chú ý sức khỏe.” “Không sao, tôi thật sự không còn gì phải lo nghĩ nữa.” “Bị vét sạch tiền rồi phải không?” Hà Cảnh Hành cười khẽ, “Có sao đâu, họ cũng xứng đáng mà
Ngày mai tôi chuyển đến khách sạn SANTO ở cùng các anh.” “Được, ông chủ SANTO nhất định sẽ rất hoan nghênh anh
Tôi thấy ông ta cũng rất tò mò chuyện quá khứ của anh
Anh có định kể cho ông ta biết không?” Hà Cảnh Hành lắc đầu, “Dù sao ông ta cũng là người mua bán tin tức
Tôi có tin tưởng ông ta bao nhiêu đi nữa thì cũng không dám tiết lộ một chuyện gì hết, còn chưa kể chuyện này còn liên quan đến anh..
Cảm ơn anh đã che giấu giúp tôi.” Cổ Thành Kiểu lập tức phủ nhận, “Ôi này, không phải tôi giấu thay anh, mà chuyện không liên quan đến nghiệp vụ thì tôi không muốn xen vào thôi.”
Hà Cảnh Hành cười, biết anh chỉ khiêm tốn nói như vậy thôi
Anh ta vươn tay ra, trịnh trọng nói: “Chúng ta quả thật không đánh thì không quen
Sau này là anh em với nhau, chỉ cần chỗ cần đến tôi, thì một câu nói của anh, cái mạng này của tôi cũng là của anh.” Cố Thành Kiêu thoải mái vươn tay bắt tay với anh ta, “Đúng là anh em, nhưng anh giao mạng của anh cho tôi là quá lời rồi
Sau này cuộc sống tốt đẹp, tương lai còn dài.”
“Thuốc giải đã đến bước thí nghiệm cuối cùng rồi, chắc chắn sẽ có kết quả nhanh thôi
Cảm giác chờ đợi thuốc giải này, tôi với anh cũng giống nhau.” “Xin lỗi vì đã kéo chị dâu vào chuyện này.” “Thôi, anh cũng nói xin lỗi nhiều lần rồi, tôi với Lâm Thiển đã quên mà anh còn cứ nhớ đến mãi
Anh đã làm rất chuyện để có thuốc giải, lại còn hiển nhiều máu như vậy là được rồi
Đừng cảm thấy áy náy, chúng tôi cũng không trách anh.” Hà Cảnh Hành nở nụ cười tươi, có vui mừng, có cảm kích, có ngưỡng mộ, đủ loại cảm xúc
“Sau này anh định thế nào? Cùng sống với ba anh sao?” “Đúng vậy.” “Còn bọn họ thì sao?” “Nếu Sa Tinh có thể sống sót thì để tự cậu ấy quyết định tương lai của mình
Cả Thủy Tiên cũng vậy
Tôi không thể quyết định thay họ được.” “Đúng vậy, mong sau này các anh cũng được thuận lợi.” “Cảm ơn.” Lúc này tiếng Lâm Thiển vang lên từ đằng sau, “Này, hai người cũng vào giúp một tay đi chứ, đừng có đứng đấy mà ngắm cảnh, mau bê đồ ra giúp em đi, không đói bụng sao?” Cố Thành Kiêu sải bước chân dài lập tức chạy vào, “Anh vào đây.” Lâm Thiển: “Bà Phó và Phó Bạch Tuyết cũng đến rồi
Bà Phó đang nấu sủi cảo trong bếp, mới bắc ra, em không nhịn được đã ăn vụng ba cái rồi, ngon lắm luôn.” Cổ Thành Kiểu: “Nhất định là ngon rồi
Hai người họ không giỏi những cái khác, nhưng làm sủi cảo thì chắc chắn là được.” Lâm Thiển hết cả hồn: “Hai bọn họ không giỏi những cái khác?..
Này này, thủ trưởng Cố, anh thật là ngạo mạn đấy.” Cổ Thành Kiêu ấn cô ngồi xuống ghế ăn, “Bà xã ngồi xuống đi, bà xã vất vả rồi, ngồi nghỉ ngơi một chút, ông xã lập tức bê đồ ăn ra
Chờ nhé.” Lâm Thiển: “Được, đi mau đi mau.” Hà Cảnh Hành nhìn hai người đối xử với nhau tình cảm như vậy thì bị lấp đầy một miệng thức ăn cho chó
Anh ta thật lòng cảm thấy hâm mộ
Những năm nay anh ta chỉ sống trong bóng tối của thù hận, đêm ngày nghĩ đến chuyện báo thù, báo thù, báo thù, từ trước tới giờ anh ta vẫn chưa từng sống vì mình
Anh ta nghĩ, sau này, khi anh ta lấy lại thân phận Hà Cảnh Hành thì sẽ đàng hoàng sống một cuộc sống vì mình
Anh ta đang suy nghĩ đến chuyện này, quay người đã thấy Phó Bạch Tuyết đang bị đồ ăn ra
Ánh mắt lơ đãng của anh ta đối diện với ánh mắt của cô, chỉ trong tích tắc mà như có một dòng điện xông thẳng từ lòng bàn chân, xuyên qua cả người anh ta
Phó Bạch Tuyết cũng như vậy
Ánh mắt Phó Bạch Tuyết rất trong sáng, không giỏi che giấu, nên vừa chạm mắt nhau thì đã có thể dễ dàng nhìn thấy tia thẹn thùng trong đôi mắt cô, khuôn mặt ngượng ngùng cũng dễ dàng bại lộ.
Tay cô bề một đĩa sủi cảo nóng, còn đang bẽn lẽn ngượng ngùng thì ngón tay cô đã nóng không chịu nổi
“Nóng, nóng...” Hà Cảnh Hành đỡ lấy cái đĩa, Phó Bạch Tuyết vội vàng nắm lấy vành tai, “Bỏng chết tôi.” “Cô ngồi đi, để bọn tôi bể vào cho.” “...” Tầm mắt Phó Bạch Tuyết cúi xuống thật thấp, không dám có bất cứ tiếp xúc nào với anh ta
Mặt cô tỏ vẻ đau đớn, cô khẽ nói, “Được, cảm ơn.” Hà Cảnh Hành nhìn dáng vẻ của cô thì không yên tâm, “Bỏng rồi à?..
Để tôi xem tay cô nào.” Phó Bạch Tuyết xòe bàn tay ra
Lâm Thiển vươn cổ nhìn sang, vội vàng thêm mắm dặm muối, “Ôi chao, bỏng đỏ hết cả lên rồi, tay cô da mịn thịt mềm thế này, không cẩn thận sẽ bị phồng rộp đấy.” Hà Cảnh Hành đặt đĩa xuống, không nói thêm một lời nào, lập tức kéo tay cô chạy đến bồn nước
Anh ta mở van nước, đưa tay cô xuống dưới dòng nước chảy
Lâm Thiển lại ăn vụng một miếng sủi cảo, háo hức nhìn hai người
Mấy người Cố Thành Kiêu vừa bế đĩa ra ngoài thì cô đã kêu suyt, rồi dùng ánh mắt chỉ về phía chỗ vòi nước bồn rửa
Mặt Phó Bạch Tuyết nóng lên không kiểm soát được
Rõ ràng là cô bị bỏng tay mà cô lại đỏ đến tận mang tai
“Được rồi được rồi, không sao đâu.” Cô rụt tay lại
Hà Cảnh Hành tương đối có kinh nghiệm với các vết thương tai nạn, anh ta kiên quyết nắm lấy tay cô không buông ra, “Xả lâu một chút
Cách cấp cứu hữu hiệu nhất là xả nước lạnh.” “Không..
không nặng đến như vậy đâu.” “Đừng chủ quan, tay đứt ruột xót.” “...” Xấu hổ lại chồng lấp xấu hổ, cô chỉ bê thức ăn nóng ra thôi, thật sự là bị thương không nặng mà
Tất cả mọi người đều đi đến ngồi quanh bàn ăn
Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, một đĩa sủi cảo đây cũng đang bốc hơi nóng, tất cả mọi người đều thèm đến ứa nước bọt
Bà Phó là người lên cuối cùng, cầm trong tay một bát tương thịt bò, “Lúc tôi từ trong nước bay sang có mang theo một hộp tương thịt bò
Mấy ngày vừa rồi tôi nấu hết cho ba Tuyết Nhi ăn rồi, chỉ còn lại từng này, chẩm sủi cảo ăn rất ngon” Nghe được tiếng mẹ, Phó Bạch Tuyết lập tức rụt tay lại, đỏ mặt cúi đầu nói: “Thật sự không sao, ăn cơm thôi.” Cô chạy về bàn ăn, “Mẹ tôi làm tương thịt bò ngon lắm.” Lâm Thiển gật đầu thật mạnh, “Đúng đúng, vừa rồi tôi đã lén nếm thử rồi, dì còn nói về thành phố B thì sẽ cho tôi hai hộp, ha ha, ngon lắm.” Cố Thành Kiệu trìu mến trừng có một cái, đưa tay lau khóe miệng dính mỡ của cô, “Mèo nhỏ ham ăn nghịch ngợm!”