“Với tôi, Lâm Húc là người xa l3ạ, có gặp người xa lạ hay khôn2g tôi cũng chẳng sao cả.
<5br>Tôi chỉ muốn gặp Sở Mặc Pho4ng mà thôi.”
“Tôi cho 0chị biết, tôi vì muốn gặp Sở Mặc Phong nên mới đồng ý gặp Lâm Húc.
Chị có gan thì đi bảo Sở Mặc Phong đừng gặp tôi đi.
Ha, anh ấy vì thím hai thân yêu của mình mà không ngại chui đầu vào lưới của bạn gái cũ.
Không biết sau khi chú Hai của anh ấy biết được sẽ phản ứng thế nào nhỉ?” Lâm Thiển không ngừng nhớ lại và suy nghĩ về những lời đó.
Với sự hiểu biết của cô về Lâm Duy Nhất, cô nghĩ Lâm Duy Nhất chỉ nói cho sướng miệng, nhưng bây giờ nhớ lại, cô đã đánh giá thấp Lâm Duy Nhất rồi.
Xem ra, trong hai năm sống một mình, Lâm Duy Nhất đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Lâm Thiển nhanh chóng gọi điện cho Sở Mặc Phong, nhưng lướt danh bạ một hồi vẫn không tìm thấy tên của Sở Mặc Phong, cô cũng không thuộc số điện thoại của cậu.
Alo, Cố Thành Kiêu, anh đang ở đâu?” Người đầu tiên Lâm Thiển nghĩ đến là Cố Thành Kiêu, anh là người cô tin tưởng nhất.
“Còn mười phút nữa là về đến nhà.” Cố Thành Kiêu nhoẻn miệng cười: “Sao lại nôn nóng nhớ anh vậy chứ? Kiềm chế một chút không được sao?” Lâm Thiển có thể tưởng tượng được vẻ mặt đắc ý của anh qua điện thoại.
Cô nghiêm túc nói: “Anh đừng hỏi gì cả, đi tìm Sở Mặc Phong trước đi.
Dù cậu ấy ở đâu cũng nhất định phải tìm được cậu ấy.”
“Sao vậy?” “Một lời không thể nói hết, anh đi tìm cậu ấy trước đi, rồi em sẽ giải thích với anh sau.” Dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng Cố Thành Kiêu cũng không hỏi nhiều.
Anh đánh tay lái, lái đến con đường có thể quay đầu xe, bình tĩnh trả lời cô, “Được rồi.” Vào lúc này, Sở Mặc Phong vừa đi vào sảnh nhà hàng Tây cao cấp.
Nhân viên phục vụ đứng hai bên cửa khom người, tươi cười chào đón cậu: “Ngài Sở, mời vào trong ạ.” Sở Mặc Phong không nghĩ nhiều.
Cậu là khách quen của nhà hàng này.
Bình thường tiếp khách hay bàn việc cậu đều chọn nơi này, vì nơi này yên tĩnh, đồng thời còn chú trọng sự riêng tư.
Ai ngờ, vừa đi vào trong, cậu đã cảm nhận được sự khác thường.
Ánh đèn trong nhà hàng mờ tối, chỉ có hai bên lối thoát hiểm là có mấy bóng đèn sáng rỡ, ở giữa là hai hàng nên xếp thành một con đường, còn rải rất nhiều cánh hoa hồng.
Cậu nhận ra nhà hàng đã được bao trọn.
Ngay tức thì, tiếng đàn violin trữ tình vang lên, ánh đèn ngay chính giữa nhà hàng từ từ sáng lên, chiếu sáng nữ chính của hôm nay.
Nói không ngạc nhiên là giả, Sở Mặc Phong đứng ngay tại chỗ, nhìn thẳng vào Lâm Duy Nhất.
Những thứ làm cậu ngạc nhiên không phải sắc đẹp của Lâm Duy Nhất, mà là Lâm Duy Nhất trước mắt cậu thật sự rất khác so với hai năm trước.
Tuy nhiên, Lâm Duy Nhất lại tự tin hiểu phản ứng ngây người của cậu là ngạc nhiên tán thưởng.
Gương mặt cô ta mang theo ý cười, nghĩ bụng: Sở Mặc Phong, cuối cùng tôi cũng khiến anh ngạc nhiên.
Anh hối hận vì lúc trước đã bỏ tôi phải không? Mau bám lấy tôi như con chó ghẻ đi, chỉ có như thế tôi mới tha thứ cho anh.
Lâm Duy Nhất ăn mặc đoan trang, váy đỏ trễ vai, cổ áo không khoét sâu chữ V, không cắt xẻ tay áo để lộ cánh tay mảnh khảnh, chiếc váy dài vừa che đến chân, chỉ để hở mũi giày cao gót.
Chiếc váy dạ hội bằng lụa ôm sát cơ thể Lâm Duy Nhất, khiến đường cong trên người cô ta phô bày một cách hoàn mỹ.
Hơn nữa, chất liệu quần áo này rất kén người mặc, chỉ cần có một ít thịt thừa hoặc dáng người không đẹp là sẽ lộ rõ khuyết điểm ngay.
Lâm Duy Nhất duyên dáng yêu kiều đứng dưới ánh đèn.
Ánh đèn và trang phục càng làm nổi bật làn da vốn trắng trẻo của cô ta.
Làn da nõn nà, vô cùng mịn màng, dùng tất cả từ ngữ miêu tả cái đẹp để miêu tả cô ta cũng không cảm thấy khoa trương.
Sở Mặc Phong vẫn nhìn cô ta chằm chằm, dù là Lâm Duy Nhất hay là người phục vụ bên cạnh đều tưởng nam chính hôm nay đang trầm mê trong sắc đẹp của nữ chính.
Ai nấy đều cảm thấy chuyện tối nay chắc chắn sẽ thành.
Bọn họ không biết rằng, Sở Mặc Phong chỉ đang tìm những điểm khác nhau trên mặt Lâm Duy Nhất.
Càng đến gần, dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta càng lộ rõ.
Sơn căn lồi lên, thu hẹp cánh mũi, mở rộng góc mắt, làm bọng mắt cười, còn có đôi môi cười chúm chím hết sức khó coi.
Hễ cô ta cười là sẽ để lộ chiếc cằm nhọn hoắt, càng xấu xí hơn.
Bây giờ Lâm Duy Nhất quả thật là xấu hơn so với trước kia.
Đừng tưởng Sở Mặc Phong khắc sâu dáng vẻ trước đây của cô ta nên mới dễ dàng tìm ra điểm khác biệt.
Thật ra, cậu chỉ ghi tạc diện mạo của Lâm Thiển vào lòng, vừa so sánh là dễ dàng phát hiện ngay.
Sở Mặc Phong dời mắt khỏi mặt cô ta, từ từ nhìn xuống dưới.
Thấy rằng khuôn mặt cô ta là nhân tạo, có lẽ vóc dáng cũng không phải là thật, nhất là khi so sánh với dáng người của Lâm Thiển, nhìn sao cũng thấy dáng cô ta kỳ cục.
Đúng vậy, Lâm Duy Nhất bây giờ, dù là khuôn mặt hay là vóc dáng đều vượt xa trước đây gấp mấy lần, không thể tìm được một khuyết điểm nào, có thể nói là hoàn hảo.
Nhưng, một người hoàn hảo như thể đứng trước mặt bạn, mà mỗi cái nhăn mày hay mỗi nụ cười đều cứng đờ, thật ra cũng rất đáng sợ.
Sở Mặc Phong bước tới trước mặt cô ta rồi đứng lại, cất giọng hỏi trong ánh mắt tràn đầy mong chờ của Lâm Duy Nhất: “Sao cô lại biến mình thành búp bê bơm hơi vậy?” “...” Nụ cười của Lâm Duy Nhất cứng đờ trong chớp mắt, gương mặt vốn đã không tự nhiên này lại càng đơ hơn.
Vẻ mặt của nhân viên phục vụ xung quanh đều khựng lại, nhất là người trình diễn đàn violin, rõ ràng tiếng nhạc còn rung lên.
Gương mặt Sở Mặc Phong nghiêm nghị đứng đắn, như thể đang nói với cả thế giới rằng: Tất cả những lời tôi nói đều là sự thật, không hề thẹn với lòng mình.
Lâm Duy Nhất hơi co giật khóe môi, kéo theo cơ mặt ở một bên má cũng co giật.
Vì gọt hàm dẫn đến dây thần kinh gò má bị tổn thương nên cô ta không thể cảm nhận được động tác nhỏ này của mình lại khiến biểu cảm trên mặt khoa trương như vậy.
Cô ta nghiêng đầu sang bên, hơi hất cằm lên, kiêu ngạo hỏi: “Trước khi ăn, không mời em khiêu vũ một điệu sao?”
“Tại sao?”
“...” Lâm Duy Nhất quay lại trừng Sở Mặc Phong, đôi mắt từng được phẫu thuật mở rộng góc mắt nên rất tròn, lúc trừng lên trông vô cùng hung dữ.
Sở Mặc Phong biết điều gật đầu, ngay lập tức lùi về sau mấy bước, lấy phong độ ga-lăng, nhẹ nhàng khom lưng: “Cô Lâm, tôi có thể mời cô khiêu vũ một điều không?” Lâm Duy Nhất bước về trước một bước, khéo léo nghiêng người, mạnh dạn phô bày phần lưng trần xinh đẹp cho cậu nhìn.
Sở Mặc Phong lập tức rút lại lời nhận xét cô ta đoan trang.
Lâm Duy Nhất để hở cả tấm lưng, kéo dài xuống rãnh mông, có bắc tám cây sào tre cũng không đến cạnh từ “đoan trang” được.
“Được, vậy để em xem kỹ thuật khiêu vũ của anh có thụt lùi không.” Dứt lời, Lâm Duy Nhất liền vươn tay ra, một tay lấy nắm chặt tay cậu, một tay thuận thể đặt lên vai cậu.
Hai người khiêu vũ theo điệu nhạc nhẹ nhàng, ngoại trừ đàn violin, còn có thêm dương cầm, tất cả đều là biểu diễn tại chỗ.
Sở Mặc Phong không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, quá kỳ lạ.
Cậu vội dời mắt lên tại cô ta, nói: “Gì mà kỹ thuật khiêu vũ chứ? Thành phố B chưa bao giờ thịnh hành những thứ này, chắc chỉ những người ngoại quốc các cô mới thích khiêu vũ xã giao.
Tôi chỉ có thể nhảy vài bước, không thể nói là kỹ thuật khiêu vũ được.”
Mặt Lâm Duy Nhất hơi tái xanh, cô ta thấp giọng, cảnh cáo: “Rốt cuộc là anh cầu xin em, hay là em cầu xin anh vậy?” Sở Mặc Phong cười cợt: “Được rồi, khiêu vũ nào, cô Lâm xinh đẹp.”